Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Không nỡ và Dửng dưng

Trong đời chúng ta, ai cũng đã từng không nỡ. Thấy một người bị ngã, ai nỡ lòng không giúp người ta đứng lên. Một cái cây non ai nỡ bẻ cành vặt lá. Một đàn gà con ai nỡ giẫm lên. Một cậu bé mời đánh giầy ai nỡ từ chối. Một người già bán vé xổ số ai nỡ không mua. Một người già, tàn tật hay phụ nữ có thai ai nỡ không nhường chỗ trên xe buýt. Những người có hoàn cảnh khó khăn, không nơi nương tựa, không còn nguồn sống ai nỡ không chung tay giúp đỡ.  Chúng ta không nỡ vì ta vẫn còn chút tấm lòng, còn sự thương cảm. Nhưng cũng nhiều khi chúng ta dửng dưng vô tình lắm. Đường phố vừa được quét sạch xong thì ta vẫn thản nhiên vứt rác. Thấy tai nạn giao thông thì ta thản nhiên đi qua như không có chuyện gì xảy ra. Thấy người bị cướp giật túi làm tiền bay tứ tung thì ta không những không nhặt giúp mà lại còn nhẫn tâm lao vào “tranh thủ” hôi của. Có khi ta dừng lại, mà rất nhiều người như thế, thì chỉ để xem và “giải trí” mà ít ai tìm cách giúp người bị nạn. Chữa bệnh cho người nghèo – mà những người như vậy còn nhiều lắm – thì ta thản nhiên bắt họ thanh toán những khoản tiền mà họ sẽ phải lao động cật lực hàng năm trời mới kiếm được. Thực ra chúng ta là những cá nhân phức tạp, với tốt-xấu lẫn lộn và ít khi “trắng đen” rõ ràng. Ý thức được như vậy có lẽ là khởi đầu của quá trình tự biến đổi cho thêm “trắng” bớt “đen”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét