Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011
Bữa Đại Tiệc
Với người lạc quan, cuộc đời là một bữa đại tiệc. Trang trí cho bữa tiệc là cây cối và cỏ hoa, biển cả và núi sông cùng muôn vàn chim cá muông thú, băng tuyết và sa mạc, tất cả rực rỡ dưới ánh mặt trời và huyền ảo dưới trăng sao. Âm nhạc của bữa tiệc là bản giao hưởng của trời đất có tiếng tí tách của mưa, tiếng cười trong trẻo thiên thần của trẻ thơ, tiếng gầm thét của sấm sét và hổ báo, tiếng thánh thót của họa mi, tiếng rì rào của gió, tiếng biển khơi lúc rì rầm lúc ào ào và muôn vàn âm thanh khác. Thực đơn tiệc do nhà hàng “Thiên Đình” cung cấp gồm có 3 món: Khai vị, món chính và tráng miệng, được phục vụ theo thứ tự từng món một. Bữa tiệc kéo dài cả cuộc đời ta. Tuổi thơ là lúc ta dùng món khai vị. Khi ta là một đứa bé, ta chưa biết gì, không có kinh nghiệm và thành kiến, luôn muốn tự khám phá mọi thứ nên cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, thấy đẹp cả và rất ít khi ta chê bai. Đó là món “khai vị” của cuộc đời. Khi ta lớn lên là lúc tiệc phục vụ món chính. Món này là một thứ “lẩu” thập cẩm gồm nhiều thứ. Có thứ rất thơm ngon làm ta mê mẩn, có thứ đắng ngắt, có thứ thì chua cay chảy nước mắt, có thứ nhạt thếch vô vị, mà có thứ xương xẩu dai ngoắc không thể nuốt nổi. Nhưng quy tắc của bữa tiệc là thích hay không, ta cũng phải ăn hết mọi thứ. Đời chúng ta ở tuổi trưởng thành có khác gì món lẩu ấy. Ta mê say với vị ngọt tình yêu để rồi lại cay đắng với thất tình và bội bạc. Ta “lên voi” hỉ hả ngây ngất với thắng lợi về quyền lực, tiền bạc và danh vọng để rồi lại bị “xuống chó” với đau đớn khổ sở nhục nhã khi mất chúng. Cứ như thế, cuộc đời nhanh chóng trôi qua và đến lúc ta dùng món “đét-xe”. Sau những thăng trầm ở tuổi trưởng thành, sau khi đã no sơn hào hải vị, đã “ăn” đủ các loại đòn, ở tuổi già chúng ta thường khôn ngoan hơn, không quá hăm hở với món ngon mà cũng bình thản khi gặp thứ khó nuốt. Nhưng ở tuổi này ta lại gặp những món vô cùng cay đắng và khó nuốt. Đó là những thứ thuộc về tuổi già như đau yếu, xấu xí và cô đơn và nỗi buồn mênh mông là “bữa tiệc” sắp đến hồi kết thúc mà chẳng biết chia xẻ với ai. Nếu không muốn ăn tráng miệng và muốn giữ lại những vị ngọt của tuổi thơ và thanh niên, ta có thể rời bữa tiệc khi nó chưa kết thúc. Có người như Marilyn Monro đã chọn cách đó. Họ trẻ mãi không già. Nhưng phần lớn chúng ta tham ăn và chẳng ai bỏ tiệc cả. Bữa tiệc cuộc đời là thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét