Hà Nội có nhiều trường phổ thông và đại học với rất nhiều học sinh, sinh viên. Ta thường gặp họ, những người trẻ trung, tươi vui, hồn nhiên ấy trên khắp các chuyến xe buýt trong thành phố. Thực ra thì tất cả chúng ta cũng đều là sinh viên cả. Chúng ta học chung một trường lớn có tên gọi là “Cuộc Đời”. Ta có thể học suốt ngày đêm bởi ngôi trường này có “chi nhánh” ở khắp mọi nơi và không bao giờ đóng cửa cả. “Giáo viên” thì cũng vô cùng nhiều và ở khắp nơi bởi bất kỳ ai cũng là sinh viên mà đồng thời lại có thể là “thầy”. Nội dung học thì vô cùng rộng lớn, rộng như chính cuộc sống vậy. Và điều quan trọng nhất là ta phải học suốt đời vì không bao giờ có thể học xong và “tốt nghiệp” cả. Ngày nay chúng ta không còn trích dẫn Lê Nin – có lẽ không hẳn bởi ông sai, mà là không còn “mốt” nữa, mà với tư duy kiểu "bầy đàn", ta chỉ thích cái gì “mốt” thôi – nhưng ít nhất, ông đã nói một câu đáng nhớ:
“Hãy học, học nữa, và học mãi!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét