Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Lại chuyện tiền

Có một bài “vè” về tiền nhiều người biết có đoạn như sau:

Tiền là tiên là phật
Là sức bật tuổi trẻ
Là sức khỏe tuổi già
Là cái đà danh vọng
Là cái lọng che thân
Là cái cân công lý

Tiền là hết ý

Thế cho nên không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả chúng ta suốt ngày chỉ lo xem làm thế nào kiếm được nhiều tiền hơn. Chúng ta tin tiền bạc sẽ mang lại hạnh phúc. Gaddafi cũng khá là quan tâm đến tiền bạc. Nghe nói trong 42 năm cầm quyền, ông ta đã “kiếm” được tới 200 tỷ đô-la, nhiều gấp 3 lần nhà tỷ phú giàu nhất thế giới hiện nay. Vừa có nhiều tiền lại có quyền lực tối cao, không còn gì mà cái lòng tham vô độ của con người có thể tưởng tượng ra mà ông ta và vợ con không có. Vậy thì còn gì có thể ngăn cản “hạnh phúc” của cuộc đời họ? Cách đây một năm có lẽ khó có câu trả lời có thể thuyết phục. Nhưng vừa rồi thì mọi chuyện đã khác. Cả thế giới đã chứng kiến Gaddafi, nhà lãnh đạo độc tài Libya, bị lực lượng nổi dậy – mà chính là nhân dân mình - giết chết tại thành phố quê hương ông trong trận tấn công cuối cùng sau khi tìm thấy ông đang trốn ở trong một cái cống. Còn các con ông ta thì người cũng đã bị giết chết, người thì còn đang lẩn trốn mà chắc cũng chẳng thể chạy đi đâu được.Tiền bạc và thậm chí bao nhiêu là súng đạn, máy bay và xe tăng đã không cứu nổi mạng sống của ông ta chứ nói gì đến hạnh phúc. Cuộc đời Gaddafi cũng như nhiều nhà độc tài bị dân lật đổ khác gần đây là minh chứng mới cho một điều không mới: Không thể có hạnh phúc bằng tiền bạc và quyền lực kiếm được bằng bạo lực, áp bức, tham nhũng, lạm dụng chức quyền, bóc lột, lừa dối, ăn cắp và ăn cướp.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét