Xưa có chuyện hai nhà sư, một trẻ một già trên đường đi "khất thực" gặp một con suối và một cô gái trẻ
đẹp đang khóc. Hỏi tại sao thì cô gái nói không dám lội qua vì sợ suối sâu. Nhà sư trẻ không ngần ngại lập tức cúi xuống bế cô gái lội qua suối, đặt cô ta xuống bờ bên kia
rồi tiếp tục đi. Nhà sư già trong suốt đoạn đường tiếp theo tỏ ra suy
nghĩ rất nhiều về sự việc ấy. Cuối cùng, không nhịn được nữa, sư già bảo: “Một
điều giới quan trọng của nhà Phật ta là phải tránh xa đàn bà và những điều tà
dâm. Thế mà đệ dám bế cô gái ấy và còn để cho cô ta áp cái thân thể trẻ trung
và “nóng bỏng” của mình sát vào người đệ. Thế này thì quá đáng lắm. Ta sẽ báo
cáo việc này với sư cụ!”. Nhà sư trẻ ngạc nhiên trả lời: “Nhưng mà đệ đã đặt cô
ta xuống bờ suối từ lâu rồi. Còn huynh thì hình như vẫn tiếp tục "ôm" cô ta suốt
từ lúc ấy đến giờ?”. Thực ra phần lớn chúng ta cũng như nhà sư già kia. Ta hành
động không xuất phát tự nhiên từ cái tâm mình mà phụ thuộc vào những giáo điều
cứng nhắc. Chúng ta cũng có đủ loại thèm muốn thầm kín bên trong nhưng bên
ngoài thì lại vẫn muốn tỏ ra là “đạo đức”. Khi ta bị tác động mạnh bởi một cái gì
đó thì mặc dù nó đã qua đi, đầu óc ta vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ, ta cứ “ôm” cái
đó mãi mà khó quẳng đi được.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa