Khi ta ra đi mặt trời vẫn mọc
Hoàng hôn vẫn rực rỡ chiều tà
Sương vẫn đọng những cánh hoa
Vẫn long lanh trên từng ngọn
cỏ
Mây trắng bồng bềnh vẫn còn
đó
Bao quanh những rặng núi mờ
xa
Mưa vẫn rơi trên những mái
nhà
Gió vẫn thổi rụng lá cây xào
xạc
Hồ Tây vẫn lung linh ánh sáng
Sao trời vẫn thức suốt đêm
Vẫn thơm ngào ngạt những đầm
sen
Những đàn chim chiều vẫn bay
về tổ
Đời người dài bao nhiêu là
đủ?
Ngắn bao nhiêu thì có khác
gì?
Đến lúc ra đi cứ bình thản mà
đi
Cớ sao mà lại buồn lại khổ
Khi cỗ xe Thần tới trước cửa
Xin chào! Ta đã sẵn sàng!
Cám ơn Ngươi, hãy cho ta lên
đường
Tới chân trời xa Vĩnh Cửu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét