Lại một ngày như bao ngàn ngày qua
Có lẽ chẳng còn để lại gì đáng nhớ?
Đời như thế phải chăng là đáng sống?
Hay chỉ là mòn mỏi kéo lê?
Biết làm sao? Hay làm một bài thơ?
Tượng đài kỷ niệm cho một ngày bình thường nhất
Phải chăng tỷ con người trên Trái Đất
Cuộc đời nào có khác chi?
Vẫn ngày ngày như đàn kiến kia
Cố sức tha mồi về tổ
Phải trả giá bằng biết bao vất vả
Bao nước mắt và mồ hôi
Vẫn từ ngàn xưa đó là cuộc đời
Mong ước nhiều hơn thì thất vọng
Chẳng còn cách nào, phải đành cố sống
Dù chỉ thỉnh thoảng le lói chút niềm vui
Kìa xem một em bé đang cười
Em cười gì mà vui như "nắc nẻ"?
Em có biết đời buồn đang chờ em, em bé
Đời ngắn lắm, em chẳng cười được mấy đâu
Hãy cười nhiều để giúp cho mẹ cha
Và ông bà bớt chút buồn cuộc sống
Ngàn năm cuộc đời vẫn cứ thế
Sinh, Lão, Bệnh, Tử rồi lại Sinh...
Và cái ngày bình thường kia
chính là cả Cuộc Đời
thu nhỏ
Hãy vui lên! hãy sống như em bé
Biết ăn, biết chơi, biết ngủ, biết cười
Phải chăng thế là đủ lắm rồi?
Nếu muốn hơn? Sẽ buồn và thật vọng
Cuộc Đời thực ra công bằng lắm
Chẳng có gì là "miễn phí" cả đâu
Muốn "nhiều, nhanh" thì phải trả bằng nhiều "khổ đau"
Sáng, Chiều, Tối, thế là hết!
Tiếp theo? Tất nhiên là Cái Chết
Luôn chờ sẵn ở đằng kia
Con đường một chiều ta phải đi
Dẫn thẳng tới tay Thần Chết!
Đó là Sự Thật và Công Bằng duy nhất
Thượng Đế đã sắp đặt trên Trái Đất thân yêu
Cuộc Sống - Chỉ có trong Ngày Hôm Nay
Một ngày bình thường
như bao ngày khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét