Lúc ấy ta tưởng
Thù muôn đời muôn kiếp không tan*
Bởi trong tàn khốc chiến tranh
Tha thứ ư? Quá sức!
Rồi thời gian
Xóa đi nhiều dấu vết
Cả ký ức trong ta
Vết thương đã lên da
Chớ cậy ra mà chảy máu
Giờ là thế hệ con cháu
Chúng có lỗi gì đâu
Bởi chúng mới sinh ra
Không biết gì về chiến tranh
Chúng nghe như cổ tích
Ừ, thế mà lại tốt
Thù mãi chỉ hại gan!
Tốt nhất là nên quên
Như vòng quay Trái Đất
Hết vòng này lại vòng khác
Hết ngày lại đêm
Tiếp đến là hôm sau
Một Ngày Mới
Đời là thế!
*Thơ Tố Hữu
*Thơ Tố Hữu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét