Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Không!



Cái gì làm con người phấn khích nhất?
Đó chỉ là một trò chơi
Tên là chiến tranh
Bởi người ta tin
Đã là nam nhi
Là phải mạnh mẽ
Dũng khí oai phong
Khẩu súng trong tay
Thanh kiếm trên mình ngựa
Ào ào như bão gió
Chỉ biết xông lên
đạp kẻ thù xuống bùn đen
và những v.v. như thế
cả những kẻ mạnh mẽ thông minh nhất
cũng chẳng vượt qua được chính mình
Chẳng ai chịu nổi cái “ôi danh”
Là một “tên hèn nhát”
Thà cứ lao vào bắn giết
Có khi lại còn được tiếng “anh hùng”

Mọi cuộc chiến tranh
Dù hào hùng đến mấy
Cuối cùng theo năm tháng
Rồi cũng trôi qua
Đi vào quên lãng
Còn lại là vô vàn
những nấm mồ câm lặng
Của những con người
nhỏ bé vô danh
Những vết thương
Vẫn âm thầm ngày đêm rỉ máu
Và những vinh quang sáng chói
Sử sách mãi còn ghi
Chỉ dành cho những tướng lĩnh chỉ huy
Trò chơi “phải trái – địch ta
điên rồ tàn ác
chiến tranh
thứ men say
khủng khiếp
chẳng rượu hay ma túy nào bằng
không thể nào dừng
con người cứ uống mãi

Bao giờ mới hết chiến tranh?
Có chứ!
Ấy là khi Trái Đất
Là một hành tinh xanh
Chỉ có cỏ cây
Chim muông và hoa trái
Mây và núi
Suối và sông
Thế Con Người?
KHÔNG!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét