Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013
Đó là khi chưa có thời gian...
Ngày xưa chưa có thời gian. Con người chưa biết đo và đếm. Đói thì người ta ăn, khát thì uống, mệt thì nghỉ, buồn ngủ thì đi ngủ, chẳng cần biết là mấy giờ. Ăn no rồi thì chơi, ngắm trời ngắm nước, cao hứng thì hát, thì nhảy múa, vui cười. Hết thức ăn thì đi kiếm. Cuộc sống vốn đơn giản thế thôi. Nhưng rồi xuất hiện kẻ “khôn” hơn người khác, muốn người khác kiếm thức ăn, nước uống, củi đun … cho mình để được nhiều hơn mà lại ít phải làm hơn. Người ta “phát minh” ra thời gian để quy định khi nào mọi người phải đi kiếm thức ăn, khi nào về và phải nộp bao nhiêu, giữ lại bao nhiêu. Từ đó, đời người ta là những nỗi lo ngày một nhiều lên và niềm vui ngày càng ít ỏi ngắn ngủi. Trong năm người ta đầu tắt mặt tối, thức khuya dậy sớm, cố kiếm được nhiều hơn để nộp cho đủ và tăng thêm phần giữ lại cho mình. Người ta mong đến năm mới để có cái vui thấy mình được hơn một chút, để hy vọng năm sau sẽ nhiều hơn nữa. Cứ thế người ta sống cuộc đời mình bằng hy vọng cho năm mới này, rồi năm mới sang năm, sang năm nữa… mà chỉ để rồi lại thất vọng. Đã có một thời con người chưa biết lo lắng là gì. Đó là khi chưa có thời gian, chưa có “Năm Mới”. Đêm qua ở Hà Nội và khắp nơi trên thế giới, người ta chào đón Năm Mới bằng pháo hoa và những nụ cười rạng rỡ. Người ta vẫn hy vọng. Biết làm thế nào? Đó là cách người ta sống ở đời. Chúc Mừng Năm Mới!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét