Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Lại nghĩ về sự bất tử


Đừng nghĩ về sự bất tử. Vô ích. Hãy nghĩ xem lúc này 
đây làm gì là tốt nhất. Nếu là ngủ thì đi ngủ.

Điều hay quên



Bạn chỉ có một cuộc đời. Nó không dài lắm đâu.

Trời ơi!



Chẳng ai không cơ hội
Sống tử tế ở đời
Theo quỷ ma lạc lối
Rồi than vãn “Trời ơi”!

Sao ta không...



Sao ta không thấy ngọn đèn dầu
Leo lét vẫn mang cho người nghèo ánh sáng
Sao ta không nhìn những tia nắng
Góp phần làm cho lá cây xanh
Sao ta không chịu ngắm giọt sương
Long lanh trên lá sen mùa hè mỗi sáng
Sao ta không theo gương hạt tấm
Giúp dân nghèo qua cơn đói triền miên
Sao ta không nghe chú chim con
Mỗi sớm vui ca cho đời mà chẳng cần gì hết
Con người cố gom vào để tìm hạnh phúc
Đã có ai bao giờ tìm thấy được chưa?

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Ý nghĩa cuộc đời


Lặng người tôi đứng trước bình minh
Sớm mai mưa dịu dàng đến thế 
Sao ta cứ mãi đi tìm Thượng Đế
Người đâu ở nhà thờ hay góc tối nhà ai?
Người ở ngay đây và khắp nơi nơi
Là ánh nắng và giọt mưa sớm nhẹ nhàng rơi
Người ở trong bạn và trong tôi
Là đất trời cỏ cây, là làn gió mát
Là cánh đồng xa bên kia bát ngát
Lúa vàng thơm mùa gặt tới rồi
Vẩn vơ gì nữa "triết gia" ơi
Ý nghĩa cuộc đời sao không là chính nó?

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Khéo mà bay!


Nóng mãi rồi cũng phải mát thôi
Cái lẽ của Trời là đổi thay
Kẻ nào không theo cứ ngồi đấy
Gió bão nổi lên khéo mà bay!

Học và Hành


Mọi vấn đề và sai lầm của con người trong quá khứ 
như tội ác, chiến tranh, nạn đói, v.v. đều có thể đã được 
phân tích kỹ càng và lý giải rõ ràng với những 
bài học cho tương lai kiểu như "nếu như ..." khá là 
thuyết phục. Chỉ riêng về cuộc chiến tranh 
Việt Nam, khó có thể kể hết đã có bao nhiêu 
tác phẩm của đủ các loại học giả, chính trị gia, 
tướng lĩnh, cựu chiến binh, nhà báo, đạo diễn 
điện ảnh, v.v. Nhưng rồi tội ác, chiến tranh, 
nạn đói, chính sách sai lầm, v.v. vẫn cứ tiếp tục. 
Lý do là vì người ta chỉ có thể phân tích, kết luận 
và rút ra bài học sau khi sự việc đã xảy ra. Còn khi 
sự việc đang xảy ra, chẳng có triết gia, sử gia 
hay nhà hiền triết nào có thể ngăn được một tên giết 
người hay một nhà cầm quyền đang quyết tâm thực thi 
một quyết sách sai lầm như đi xâm chiếm và giết người 
hàng loạt mà người ta gọi là chiến tranh.   
Học và Hành là hai chữ thường đi với nhau 
nhưng cũng thường là hai việc rất khác nhau.

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Cái cửa hẹp



Vừa rồi Nick Vujicic , một người Úc khuyết 
tật đến Việt Nam.Đó là một sự kiện truyền thông 
rầm rộ nổi bật trên TV, báo chí, internet, hàng 
ngàn người háo hức tham dự, chi phí tới gần 2 triệu
đô-la do một doanh nhân bỏ ra. Có thể nhận thấy 
ngoài những lờ ikhen còn có cả những bình luận 
đại loại như là có đáng làm rầm rộ như vậy không, 
anh ta là ai mà được đón như nguyên thủ quốc gia vậy,
số tiền lớn đó lãng phí quá, dành để giúp những 
người khuyết tật trong nước thì tốt hơn, Việt Nam 
cũng có những người khuyết tật như thế sao
chẳng ai khen, v.v. Chúng ta thường chẳng làm 
được điều gì đáng kể. Nhưng khi người khác làm được 
điều gì đó, thành đạt, nổi tiếng, giàu có không ít người 
lại tìm cách chê bai. Tại sao ta có đủ cả chân tay 
mà vẫn"chẳng là ai" cả? Mà cái anh Nick này 
sinh ra không chân không tay lại thành "siêu sao", đi 
diễn thuyết ở hàng chục nước, kiếm được cả chục
triệu đô-la mỗi năm. Phải chăng là, nếu Nick cứ 
như chúng ta, rơi vào hoàn cảnh đó chỉ biết trông 
chờ sự thương xót của người khác thì có lẽ
bây giờ vẫn ở nhà, sống dựa vào người khác 
và cả ngày than thân trách phận mà thôi. Nhưng Nick 
đã biến điểm yếu lớn của mình thành điểm
mạnh, biết cách "PR" cho mình, và anh đã "bán" 
được món hàng đó của mình khắp thế giới.Trời sinh ra 
ai cũng có một cái "cửa" của riêng mình. Nhưng cái cửa 
đó không mở sẵn. Nick đã cố gắng phi thường để
tìm ra cái cửa của mình, mở nó và đi ra ánh sáng. 
Ai chưa tìm thấy cái cửa của mình thì đừng phàn 
nàn nữa và hãy đi tìm nó.