Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Lêningrad - Mùa đông xưa



Một mùa đông xưa
Tôi đã tới Lêningrad
Hãnh diện đứng trên chiến hạm Rạng Đông 
mà không hề biết
Nơi đây đã xảy ra điều gì
Tôi chẳng muốn trách mình
Tuổi hai mươi ai nghĩ về quá khứ?
Nơi đây đã có những mùa đông đau đớn
Mẹ kéo xác con ra một hố chôn
Chẳng có quan tài đâu bởi gỗ còn cần
Sưởi ấm cho những người chưa chết rét
Con hãy tạm nằm trong tấm chăn rách
Con ngoan nhường chăn ấm cho người già
Mấy mùa đông rồi chả biết có còn vượt được qua
Lửa đạn chiến tranh và đói rét
900 ngày bao vây chúng chờ mẹ con mình chết
Ở đâu đó người ta còn được trở về bụi cát
Còn được ấm áp trong lòng đất yêu thương
Còn ở đây cả triệu người cùng hai mẹ con
Sống trong băng tuyết sẽ về với băng tuyết
Chẳng ai dám chắc đạn bom của lũ phát-xít 
lại không bới tung nấm mồ tập thể ấy lên
Mẹ cầu mong cho con được yên 
trong cỗ quan tài băng tuyết đó
Con ơi hãy cố ngủ yên nhé
Trong mùa đông Lêningrad 1943.
Mong một ngày tôi sẽ trở lại Xanh Petecbua
Chuộc lỗi lầm thời tuổi trẻ
Một thời ngây thơ và vô tình đến thế
Có biết bao nhiêu khổ đau trên thế giới
Chẳng có đất nào là đất vô tri
Khắp mọi nơi dưới mỗi bước ta đi
Đất nào cũng đẫm khổ đau
Đất nào cũng đầy nước mắt
Bạn và tôi có thể chẳng làm gì nhiều được hết
Nhưng ta có thể bớt tạo thêm khổ đau
Ta có thể lựa chọn mình sẽ không là cái ác. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét