Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Cây cầu tuổi thơ


Nơi đây những người Pháp cuối cùng đã rút đi
Dấu giày bốt đinh còn in đâu đó
Cả thế kỷ họ sang "khai hóa"
Lúc ra đi để lại một cây cầu
Sắt thép trăm năm mưa nắng dãi dầu
Thêm tên lửa đạn bom từ Mỹ quốc
Dưới bao sức nặng cầu run bần bật
Nghĩ mà thương phận tuổi già
Xình xịch mỗi khi tàu hỏa đi qua
Cành cạch bánh xe va đập đường ray
Tiếng vọng về từ xa xăm quá khứ
Ấy là khi ta còn là chú bé
Chân cầu, bờ sông, bãi giữa vui chơi
Suốt hè đắm mình trong nước đỏ phù sa
Đói có bãi ngô non, vườn chuối
Tuổi thơ trôi theo dòng sông từ lâu lắm
Chả biết bây giờ đã tới tận đâu?
Thì ra ngày xưa ấy vẫn ở quanh đây
Dưới gầm cầu ầm ầm đoàn xe lửa
Bỗng hiện về ngày xưa tuổi mười bảy
Khói đen mù trời, còi thét "tu-tu"
Cuộc đời bắt đầu bằng chuyến đi xa 
Hôm nay tóc bạc về tìm chốn xưa lối cũ
Đôi mắt lệ nhòa ngắm người dân bãi giữa
Xa lạ không quen mà lại thật quen
Những con người lam lũ da cháy xạm đen
Thời gian dừng lại nơi đây hàng thế kỷ
Vẫn những nụ cười hiền lành giản dị
Những cái tên Long Biên, Sông Cái, Doumer*
Những thanh sắt gỉ đen mang dòng chữ Pháp ngày xưa
Lâu ngày thành thân quen lúc nào không biết
Đâu rồi bạn bè xưa thân thiết?
Biết ai còn, ai mất chốn xa xôi?
Bạn xưa ơi, tớ đã về đây
Cây cầu tuổi thơ chúng mình ngày nào vẫn đợi.

*Những tên của cầu Long Biên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét