Một
chiều tháng Mười Hai
Lặng
yên trước Nhà Thờ Lớn
Có
lẽ Mẹ đã đứng nơi đây
Trong
đêm Nô-en cuối cùng năm ấy
Người
muốn từ biệt Chúa
Để
lên đường theo Cha
Lên
chiến khu tham gia kháng chiến
Chiến
tranh đã lan khắp thành phố
Khắp
nơi đổ nát tan hoang
Chắc
Mẹ phải rét run
Đã
bao ngày thiếu ăn, không nơi trú ẩn
Bao
ngày bom rơi đạn nổ
Nhà
cửa cháy hết rồi
Có
lẽ Mẹ đã cầu khẩn Chúa Trời
"Lạy
Chúa! Người ở đâu?
Nếu
Người là Tình Yêu
Hãy
giúp chúng con vượt gian khó
Con
sẽ sống giữa nơi rừng núi
Chỉ
có côn trùng và thú hoang
Lấy
tiếng chim rừng thay tiếng chuông
Sẽ
thầm nguyện cầu sáng tối
Lấy
sắn khoai làm bánh thánh
Nước
suối làm rượu vang
Rừng
núi và bầu trời là giáo đường
Con
tin một ngày mai lại về Hà Nội
Ngày
ấy con lại mặc áo dài lễ hội
Duyên
dáng như thuở nào thiếu nữ Sainte-Marie
Như
ngày xưa đi lễ nhà thờ Sơn Tây
Sẽ
lại có những Nô-en đầm ấm
Kìa
khói lửa đang ngụt trời bên trong thành phố
Chúng
con phải đi đây cho kịp đoàn quân
Chúc
mọi người Bonne Année et Joyeux Noel!"
Mẹ
đâu biết phía trước là khốc tàn của ba cuộc chiến
Là
hàng chục năm đói nghèo gian khó
Hai
bàn tay trắng Mẹ thanh thản rời thủ đô
Gia
tài chỉ có một trái tim yêu thương
Mẹ
chẳng ngờ năm ấy lễ Nô-en
Là
Giáng Sinh cuối cùng đời Mẹ
Năm
nay chúng con dựng một cây thông nhỏ
Lấp
lánh màu xanh như những ngôi sao
Đó
là ánh sáng của Mẹ, ánh sáng Tình Yêu
Ấm
áp ngôi nhà của chúng con
Những
ngày này Tháng Mười Hai rét buốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét