Có
là gỗ đá mới không thấy tái tê
với
những gì xảy ra năm 1945:
Hai
triệu người Việt Nam chết đói!
Những
con đường từ Hà Nội vi vu xe bạn lái
Nam,
Bắc, Đông, Tây năm ấy ngập xác người
Gọi
là "người" có lẽ không còn đúng nữa rồi
Bởi
đó chỉ là những con ma đói
Tả
tơi da bọc xương lặng câm không nói
Gục
chết bên đường ai ở đâu cứ đó nằm nguyên
Chẳng
ai còn sức mà lo cất chôn
Đoàn
ma người ấy vẫn cố lê bước
Hà
Nội kia rồi, kìa một đống rác
Biết
đâu trong đó còn chút gì có thể ăn?
Nhưng
bếp các nhà Hà Nội cũng lạnh tanh
Chỉ
còn cháo loãng cầm hơi, có gì đâu mà vứt rác
Cố
giữ chút sức tàn để còn đi nhặt xác
Những
hố nông đào vội ở công viên
Cả
trăm người một hố lấp lại qua loa
Bởi
ngoài kia hãy còn hàng núi xác
Không
chôn nhanh thì dịch bệnh lan, tất cả sẽ chết
Có
những cái xác còn thều thào "tôi chưa chết đâu"
Có
bé còn cố bú mẹ, khóc oe oe
Mẹ
chết khô lâu rồi, làm gì có sữa
Có
nhà sáng ra mở cửa
Mấy
cái xác đổ kềnh như những khúc gỗ khô
Hãy
bớt ngợi ca lịch sử mấy ngàn năm
Trong
sách giáo khoa có học sinh nào để ý
Những
người sống sót Ất Dậu năm ấy
Những
nhân chứng sống vẫn còn kia
Lịch
sử thật đã quá đau thương
Đâu
cần các sử gia tưởng tượng
Hãy
bớt học thuộc lòng những "chiến công vang dội"
Tiêu
diệt được x tên địch, phá được đồn y
Kiểm
tra xong, đủ điểm rồi là các em quên
Nhưng
"quên" nạn đói Ất Dậu năm 45
Sẽ
thật sự là vô tình, vô ơn, là tội ác
Có nhiều quá không những công trình chỉ để được "nhất"
Để
thỏa cái thói háo danh
Mà
lại thiếu một tượng đài đại họa năm ấy 45
Nạn
Đói Lớn Ất Dậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét