Khi
ta phơi phới tuổi hai mươi
Beethoven
ư? Thật là khó hiểu!
Định
mệnh là gì nhỉ?
Hãy
đợi đấy, bạn trẻ ơi!
Rồi
năm tháng trôi
Dấu
vết thời gian in trên mái tóc
Bỗng
một hôm nghe tiếng gõ cửa nhà "cốc cốc"
Ta
rùng mình, Người đã tới rồi sao?
"Ngươi đừng sợ, Ta chỉ ghé qua
Hãy sẵn sàng,
mọi nơi, mọi lúc"
Rồi
Người lại ra đi, biến mất
Còn
quá nhiều việc phải làm
Người
vừa đi niềm vui lại ngập tràn
Niềm
hân hoan như Người chưa bao giờ tới
Ta
lại nghe Beethoven và Schiller vĩ đại
Hiểu
ra rằng thật may mắn cho ai
được
Người ban phước ghé qua
nhắc
nhở dù bạn là ai hay ở đâu
Cuộc
Đời là niềm vui cho người biết hiểu
Có
Sinh thì phải có Tử
Bởi
chúng chỉ là Một, chẳng phải Hai
Có
Bình Minh thì phải có Hoàng Hôn
Đều
đẹp tuyệt vời, chẳng có gì là xấu
Đạo
của Đất Trời xưa nay vẫn thế
Than
thở làm gì, vô ích, mất thời gian
Chi
bằng dậy sớm ngắm Bình Minh
Chiều
lại ngắm Hoàng Hôn và cám ơn Thượng Đế
Đã
cho ta thêm một ngày vô giá
đã
tạo ra bạn và tôi
tạo
ra Trái Đất và Cuộc Đời
và
Tình Yêu cho tất cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét