Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Con đường



Dù có đi đâu
Cứ mãi mãi đi
Cuối cùng lại về chỗ cũ
Mọi "điểm đến" đều vô nghĩa
Chỉ làm bỏ lỡ cuộc đời
Điểm đến là phút giây này
Bất kỳ ở đâu nơi ta đang có mặt

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

Địa ngục



Bạn còn gì khác không?
Ngoài cái tâm trí chỉ muốn hơn, hơn, hơn
Nhiều, nhiều, nhiều
Thật nhiều thêm nữa?
Cả đời cứ đốt mãi ngọn lửa
Địa ngục tham lam thiêu đốt hết tâm hồn.











Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Ngắm sao



Trên đời này ai đã hiểu được ai?
Mỗi con người một vì sao nhỏ
Trong bầu trời tối đen, bí ẩn
Vì sao nhỏ bé li ti
Mênh mông trời đầy sao
Ai biết có bao nhiêu tỷ tỷ?
Mỗi con người là một vì sao nhỏ
Thật bé nhỏ, khiêm nhường
Mà lại to lớn, kỳ diệu vô cùng
Mắt thường làm sao thấy được?




Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Khéo ăn thì no...



Mười một tỷ đô-la
Để mua vui
hai tuần Olympic
Để mười năm sau
Một cụ ông tám mươi
Ngồi phệt xuống đất
Cụ tức tưởi khóc
Đi ba ngân hàng không rút nổi trăm đô
Lương hưu chỉ có thế thôi
Lấy gì sống qua những ngày khốn khó?
Những đấu trường olympic
giá nhiều triệu đô vẫn còn đó
Hoang tàn cỏ dại mọc đầy
Những chủ nợ giàu sụ phía bắc, phía tây
và bên kia đại dương
khoản nợ kếch xù đang đòi ráo riết
Muốn vay nữa ư? Thì phải biết
cần kiệm và buộc bụng thắt lưng
Phải chịu khó chịu khổ nhiều thêm
Ngồi bệt và kêu khóc ư?
Vô ích
Muốn đi vay thì phải biết
Chớ hám hư danh, hoành tráng, xa hoa
Nếu không muốn như Hy-lạp nay mai:
Vỡ Nợ!
Đâu rồi xứ cổ Hy Lạp văn minh trí tuệ?
Dòng người dằng dặc xếp hàng
Trông đợi gì ở những nhà băng
sắp cạn tiền và ... sắp chết?
Chẳng ai biết tương lai để dạy khôn ai hết
Nhưng nếu bớt sỹ diện, háo danh
Bớt chi tiền của dân để cốt "hoành tráng" hơn
Để tên tuổi mình "lưu danh hậu thế"
Chuyện xưa nay đông tây vẫn thế
Lời người xưa có bị lãng quên?
Hay ho gì vay nợ tràn lan
Khéo ăn thì no
Khéo co thì ấm.

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Đọc thơ Đường



Chẳng phải nhà thơ nếu không yêu
Cỏ cây mây núi cánh chim chiều
Thương ai sương gió nơi trận mạc
Thương người ở lại bóng liêu xiêu.