Mười
một tỷ đô-la
Để
mua vui
hai
tuần Olympic
Để
mười năm sau
Một
cụ ông tám mươi
Ngồi
phệt xuống đất
Cụ
tức tưởi khóc
Đi
ba ngân hàng không rút nổi trăm đô
Lương
hưu chỉ có thế thôi
Lấy
gì sống qua những ngày khốn khó?
Những
đấu trường olympic
giá
nhiều triệu đô vẫn còn đó
Hoang
tàn cỏ dại mọc đầy
Những
chủ nợ giàu sụ phía bắc, phía tây
và
bên kia đại dương
khoản
nợ kếch xù đang đòi ráo riết
Muốn
vay nữa ư? Thì phải biết
cần
kiệm và buộc bụng thắt lưng
Phải
chịu khó chịu khổ nhiều thêm
Ngồi
bệt và kêu khóc ư?
Vô
ích
Muốn
đi vay thì phải biết
Chớ
hám hư danh, hoành tráng, xa hoa
Nếu
không muốn như Hy-lạp nay mai:
Vỡ
Nợ!
Đâu
rồi xứ cổ Hy Lạp văn minh trí tuệ?
Dòng
người dằng dặc xếp hàng
Trông
đợi gì ở những nhà băng
sắp
cạn tiền và ... sắp chết?
Chẳng
ai biết tương lai để dạy khôn ai hết
Nhưng
nếu bớt sỹ diện, háo danh
Bớt
chi tiền của dân để cốt "hoành tráng" hơn
Để
tên tuổi mình "lưu danh hậu thế"
Chuyện
xưa nay đông tây vẫn thế
Lời
người xưa có bị lãng quên?
Hay
ho gì vay nợ tràn lan
Khéo ăn thì no
Khéo co thì ấm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét