Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Im lặng và Ồn ào


Các nhà người Việt thường bật tivi, để âm lượng lớn mà nhiều khi chẳng ai xem. Nhiều tài xế xe buýt, taxi ở Hà Nội thường bật nhạc, đài tiếng rất to mà hành khách ít khi phản đối. Ở phòng chờ các sân bay ở Việt Nam cũng vậy, lúc nào cũng có tiếng nhạc, tivi đôi khi ở mức có thể gọi là “đinh tai nhức óc”. Hình như chúng ta thấy dễ chịu hơn khi có nhiều tiếng động to, hơn là khi xung quanh im lặng hay chỉ có tiếng nhạc “nền” êm dịu.  Hình như phần lớn chúng ta sợ sự im lặng. Chúng ta không biết làm gì trong sự im lặng. Đọc sách hay suy nghĩ ư? Có vẻ như thói quen này đang dần biến mất. Ngay cả khi chúng ta có vẻ “im lặng”, thì thực ra ta đang “ồn ào” tán gẫu với nhau trên “mạng”. Đầu óc chúng ta trống rỗng nên lúc nào cũng phải có một cái gì đó để lấp đầy. Vì thế mà các quán bia lúc nào cũng đông đúc và ồn ào. Những chỗ đầy tiếng ồn như thế giúp chúng ta tránh phải đối mặt với chính mình trong im lặng, để khỏi thấy rõ sự nghèo nàn và rỗng tuếch của mình. 

Hình như tất cả những gì lớn lao, vĩ đại đều im lặng. Những dãy núi hùng vĩ không “nói” gì. Biển cả mênh mông và sâu thẳm thường cũng chỉ “thầm thì” khe khẽ. Còn vũ trụ là một khoảng không vô tận, tối đen và hoàn toàn im lặng. Thế mà con người lại cứ phải ầm ĩ để chứng tỏ sự hiện diện và “vĩ đại” của mình. May mà xưa nay vẫn còn có những người “mặc nhi thức chi” – tạm gọi là im lặng mà vẫn tỉnh thức và biết rõ mọi thứ, như lời của các bậc thánh hiền xưa kia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét