Gần đây, một bé gái 2 tuổi bị thương nặng do ô tô chẹt nằm ở ngoài đường một thành phố nam Trung Quốc. Có tới hai chục người đi qua mà chẳng ai cứu giúp. Còn hôm nay thì báo mạng đưa tin một bé 6 tháng tuổi bị vứt trong một chiếc xe rác ở Hà Nội. Em bé Trung Quốc bị đối xử như một con chó hay con mèo bị xe chẹt. Còn em bé Hà Nội thì bị vứt vào xe rác như một con chuột chết. Những chuyện này khiến lòng ta cứ tê tái mãi. Cái gì đã làm cho chúng ta trở nên vô cảm đến tàn nhẫn như vậy? May mà trên đời vẫn luôn còn những người nhân hậu. Một phụ nữ nhặt rác bế em bé TQ vào vỉa hè và tìm cha mẹ em. Còn em bé Hà Nội thì cũng được một người bới rác tìm thấy và cùng một số người xung quanh đó làm một “tang lễ” nho nhỏ ngay trên cái xe rác. Có lẽ không phải là tình cờ mà câu chuyện ở hai thành phố lại có những sự tương đồng. Hai người nhặt rác nằm trong số những người nghèo nhất, ít học nhất và có lẽ bị khinh rẻ nhất trong một xã hội chỉ trọng người “thành đạt”, mặc áo quần sang trọng, đi “siêu xe”, ở biệt thự xa hoa, có những trăm những ngàn tỷ trong tài khoản ngân hàng và cổ phiếu, với những bằng cấp và chức tước in đầy trên danh thiếp. Nhưng họ có cái quý nhất mà chúng ta có rất ít hoặc không có bởi ngày nay nó qúa hiếm. Đó là tình thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét