Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Biết già


Tuổi trẻ thật đẹp. Nhưng nó trôi qua nhanh lắm. Ngoảnh đi ngoảnh lại tuổi già đã ập xuống đầu người ta. Ai cũng nuối tiếc tuổi trẻ và không muốn chấp nhận tuổi già. Người ta nhuộm tóc cho đen, dùng kem chống nếp nhăn trên mặt – theo như quảng cáo của các hãng mỹ phẩm mà chẳng biết có đúng không – rồi có người đi thẩm mỹ viện để làm cho da nhẵn, căng, uống các loại thuốc, mặc quần áo của người trẻ, v.v. để cốt được trẻ lại, hay ít nhất trông đỡ già. Ai cũng thích được khen là trẻ mà không biết rằng khi người ta “khen” như thế tức là mình già thật rồi. Chả ai đi khen người trẻ là trẻ cả. Nhưng già là một quy luật tự nhiên mà không gì chống lại được. Càng chống thì càng mất tự nhiên, mệt mỏi hơn. Có một cách khác là chấp nhận tự nhiên, chấp nhận tuổi già, chấp nhận mình. Như thế cũng giống như ta bơi theo dòng chảy của nước, đi xuôi theo chiều gió, thật nhẹ nhàng. Tóc bạc và nếp nhăn là Trời ban cho, sao ta lại từ chối? Người ta theo lối xưa vào dịp Tết là “mừng tuổi” người già. Ta đã được sống nhiều, lại vẫn được sống thêm nữa, như thế phải mừng vui là đúng rồi. Người phương Đông xưa thật thâm thúy mà nhân ái. Đâu phải theo cái lối “thị trường” ngày nay, người già như quả chanh đã vắt hết nước, chỉ còn cái vỏ thôi thì phải vứt đi. Xưa chúng ta đã từng có một nét văn hóa tốt đẹp là kính trọng người già. Trong làn sóng Âu-Mỹ hóa rầm rộ ngày nay, nếu khôn thì ta phải biết giữ lại những gì tốt đẹp của mình. Mà chính người già cũng cần phải “biết” già, vui với tuổi già, hay ít nhất thì cũng bình thản chấp nhận và không việc gì phải che dấu cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét