Con người đi biển từ xa xưa. Giữa biển khơi mênh mông lúc tối trời, người ta chỉ biết dựa vào sao, la bàn và những ngọn đèn biển trên bờ để xác định hướng đi. Lúc ấy chưa có điện nên đèn biển thắp bằng dầu. Người coi đèn cứ đến chiều tối là thắp đèn lên và giữ ngọn lửa suốt đêm cho đến khi trời sáng. Cuộc đời người coi đèn biển cô đơn, thầm lặng, vô danh, chẳng ai biết đến. Nhưng thiếu họ, những con tàu đi lạc hướng và gặp nạn. Cũng như biển khơi kia, cuộc đời là một đại dương còn mênh mông hơn, không biết đâu là lối đi an toàn, đâu là bờ bến, đâu là đá ngầm. Và cũng rất cần những ngọn đèn nhỏ chỉ đường và những người coi đèn vô danh, thầm lặng trong đêm.
Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012
Người gác đèn
Con người đi biển từ xa xưa. Giữa biển khơi mênh mông lúc tối trời, người ta chỉ biết dựa vào sao, la bàn và những ngọn đèn biển trên bờ để xác định hướng đi. Lúc ấy chưa có điện nên đèn biển thắp bằng dầu. Người coi đèn cứ đến chiều tối là thắp đèn lên và giữ ngọn lửa suốt đêm cho đến khi trời sáng. Cuộc đời người coi đèn biển cô đơn, thầm lặng, vô danh, chẳng ai biết đến. Nhưng thiếu họ, những con tàu đi lạc hướng và gặp nạn. Cũng như biển khơi kia, cuộc đời là một đại dương còn mênh mông hơn, không biết đâu là lối đi an toàn, đâu là bờ bến, đâu là đá ngầm. Và cũng rất cần những ngọn đèn nhỏ chỉ đường và những người coi đèn vô danh, thầm lặng trong đêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét