Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Tiếng sáo Hơ-Mông


Giữa chợ Sapa
Bỗng nghe tiếng sáo Mèo ai thổi
Âm u tiếng rừng tiếng núi
Man mác buồn thân phận Hơ-Mông
Nồng nàn tình yêu A phủ vợ chồng
Tha thiết rộn ràng Chị Mai xuống chợ
Hồn Đất hồn Trời thổi vào trong đó
Quện hồn người thành tiếng sáo Hơ-Mông.

Nước Nga - Bêlaruxia


Nhớ Nước Nga
Nhớ Bêlaruxia
Nước Nga - Bêlaruxia của tôi
Tít mù xa xôi
Cả thời gian và địa lý
Cái Thiên Đường
Màu Vàng nắng Hạ
Màu Trắng Mùa Đông 
Tuyết và Bạch Dương

Lá rụng Thu Vàng 
Xanh của Trời
Nâu của Đất
và trong mắt 
Tamara, Natasha...
Xanh tươi
Mùa Xuân cây cỏ
Rực Đỏ 
Ngôi sao trên mũ
Hồng Quân 
Rừng cờ
Tháng Mười
Cách Mạng
Ấm áp tình bạn 
Chan chứa tình người
Đâu rồi?
Tuổi trẻ xa xôi
Đâu rồi?
Thày cô thuở ấy
Thời gian như đoàn tàu 
Xuyên Xibêri chạy
Xình xịch ngày đêm
đưa tôi về quê hương
và bỏ lại 
Đằng sau
Rất xa
Rất rất xa
Nước Nga
Bêloruxia
Tuổi trẻ
Những gì thân thương ngày ấy
Có lẽ
Chỉ còn 
là ký ức
trong tôi.

Đàn sếu bay qua


Thơ: Gamzatov
Lược dich: Thiên Khê

Ơi người lính Nga
Các anh vẫn như chẳng nằm xuống
Nơi cánh đồng xa xôi đẫm máu
Mà biến thành
Những đàn sếu trắng
Bay qua
Từ ngày ấy những năm tháng vời xa
Vẫn bay như vẫy gọi
Ta lặng buồn
Nhòa lệ ngắm trời xa
Nơi đàn sếu trắng bay qua.

Giản đơn như thế


Có lẽ
Tôi chưa cày
được xong
thửa ruộng
Nhưng vẫn mãn nguyện
như anh dân quê
Ngả lưng
xuống bãi cỏ
dưới bụi tre
Mà mơ về
Bát cơm
Dẻo thơm
Gạo mới
Mồ hôi đẫm ướt áo
Gió Nồm Nam hây hây
Tôi yêu Cuộc Đời này
Giản Đơn
Như thế!

Quán nước


Ai đó đã ví rằng
Blog của mình 
Chỉ là 
Một quán nước
"Quán nước" của tôi
Đơn sơ 
Mái tranh lợp vội
Hoang vu trên sườn núi
Nơi ít dấu chân người
Vài khách lữ hành
Mệt mỏi
Buồn tủi
Cô đơn 
Lạc lối
Lang thang
Trong cuộc đời
Trong tâm mình 
Buồn tênh
Rỗng không 
Bất tận 
Những vui buồn số phận 
Những đau xót chua cay
Mời bạn hãy ngồi 
Uống với tôi
Một chén trà pha vội
bằng nước sương mai
Ăn một trái đào rừng mới hái
Bạn đi đâu?
Hay về nơi 
Xa xôi
Không tên
Không địa chỉ?
Biết đâu?
Tôi có thể 
An ủi bạn vài lời 
Còn không 
hãy khẽ mỉm cười 
Ngồi với nhau trong yên lặng.

Kẻ "hâm"


Nếu ngày mai tôi chết
Ai đó còn đọc những gì tôi viết
Chẳng đâu vào đâu
Và khẽ lắc đầu
Ông này "hâm" đáo để!
Tôi chỉ mong có thế
Và tôi sẽ mỉm cười
"Hâm" chả phải mình tôi
Ở trên đời
Chắc cũng còn 
những kẻ "hâm" hơn thế
Tôi thuộc về thế hệ
Chẳng biết "thực tế" là gì
Chỉ sống bằng
Tình Yêu
Với Trời
Với Đất
Với Nước
Với Mây
Với Cỏ Cây
Với Trái Đất này
Với tất cả những điều
Hay và Dở
Biết đâu một ngày
Bạn có thể
cũng thành "hâm" như tôi
Đời sẽ thêm tiếng cười
Và bớt đi nước mắt.

Hành Tinh Cô Đơn


Ai đó đã gọi
Trái Đất này – Hành Tinh Cô Đơn
Hơi thoáng buồn
Mà có lẽ là sự thật
Con người không đoàn kết
Không thể sống với nhau
Của anh? Không, của Tôi!
Của các người? Không, của Chúng Tôi!
Chúng tôi đúng!
Các người sai!
Cứ thế cãi nhau
Và đánh nhau
Bất tận
Đều nhân danh Trái Đất
Đều nhân danh Hòa Bình
Còn Hành Tinh
Vẫn đẹp mê hồn
Vẫn Cô Đơn
Và vẫn quay
Buồn bã
Vẫn lang thang trong Vũ Trụ
Vẫn tìm kiếm Thiên Đường
Ở những nơi
Không có Con Người?
và xa xôi
Ngàn năm ánh sáng.

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Nó vẫn trôi


Ngày hôm nay có điều gì mới?
Hay vẫn là như những ngày qua?
Cánh rừng kia vẫn nở hoa
Đám mây kia lững lờ bay vô định
Trời vẫn khi mưa khi tạnh
Đất vẫn lúc ướt lúc khô
Chợ vẫn đông mặc cả bán buôn
Một em bé mới chào đời cả nhà hoan hỉ
Ai đó vừa qua đời trống kèn ầm ĩ
Đằng kia con sông vẫn trôi xuôi 
Vẫn thế hàng vạn năm qua
Chảy xuôi chẳng bao giờ quay lại
Mấy cô gái, bà già đi chợ
Ruột tượng dài buộc chặt, gánh trên vai 
Mấy em nhỏ í ới gọi nhau
Tung tăng tới trường, cổ quàng khăn đỏ
Ngoài kia bác nông dân vẫn cày thửa ruộng cũ 
Trong này cô giáo dạy mơ ước, tương lai
Đời vẫn trôi đời chả cần ai
Ai yêu đời thì đời yêu
Ai ghét đời, đời cũng mặc
Ngày tháng cứ trôi, có khi dài dằng dặc
Vui ít buồn nhiều, chẳng biết tại sao
Đời cứ trôi, nó vẫn trôi
Mãi mãi về lãng quên sâu thẳm.

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Bay bổng


Bao nhiêu năm
Hổ bị giam trong cũi
Bon chen kiếm sống nhọc nhằn
Ngày ngày ba chữ lem nhem
Cũng vì tấm cơm manh áo
Giờ như thể xổng chuồng phá cũi
Hổ ta trở lại chốn rừng xanh
Đó mới là đất thân quen
Nơi Đất Trời sinh ra hổ
Đó mới là xứ cho hổ ta "dụng võ"
Khi xưa nào dám "dương oai"?
"Tự do, tự do tới rồi!"
Hổ gầm lên và bay bổng.

Thơ với thẩn?


Sớm mai thức dậy
Ngồi ngẩn ngơ
đợi Thần Thơ
Ghé thăm chỉ dẫn
Mà Người còn bận
Người ngao du Mặt Đất
Người ngao du Bầu Trời
Người ngao du biển khơi
Muôn ngàn năm sóng vỗ
Người ngao du tuyết phủ
Chói chang dưới Mặt Trời
Ngàn vạn tảng băng trôi
Vẫy chào chim Cánh Cụt
Những khu rừng ngập nước
Bát ngát A-ma-dôn
Những cánh rừng Bạch Dương
Ba-la-lai-ca ai hát
Bầu Trời khi xanh ngắt
Khi vàng óng hoàng hôn
Khi mây phủ tối đen
Cơn mưa dông sắp tới
Sét chớp lòe dữ dội
Mưa trút nước ầm ầm
Khi tuyết rơi âm thầm
Trên lưng người kiếm củi
Ngươi thấy đấy
Ta còn bận lắm mà
Đâu có thì giờ 
mà thơ với thẩn? 

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

"Di chúc"


Khi đời tôi đã "xong"
Xin đừng khóc than và nước mắt
Hãy nghĩ làm cái gì tốt nhất
Để khỏi bỏ đi cái "đống rác" này
Nếu ai cần mòn mỏi đêm ngày
Hãy đem cho người ta nội tạng,
nếu còn có thể sử dụng
Ước gì xã hội tiến mau
Đổi thay hết mọi suy nghĩ
Thân tôi thực ra cũng chỉ
Là những chất hữu cơ
Tại sao không nghĩ ngay bây giờ
Sẽ "chế biến" nó thành phân bón!
Như thế thật là nhanh chóng
Ta "trở về cát bụi" càng mau
Góp chút cuối cùng cho đất thêm màu
Nơi đất hoang núi trọc
Giúp cây rừng nhanh mọc
Giúp đất bớt khô cằn
Cho Trái Đất bớt điêu tàn 
Cho Con Người bớt khốn khó  
Còn hơn là chôn vùi trong mộ
Một đống sắt thép đá bê-tông
Cứng khô và lạnh lẽo vô cùng!
Sao ấm áp bằng trong lòng Đất Mẹ
Còn hồn tôi
vẫn cùng Người 
bay trong Vũ Trụ
Vẫn lang thang giữa các Vì Sao
Ôi Bầu trời và Trái Đất tôi yêu
Mãi mãi bên Người dù nát tan thành cát bụi.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Cô bé Lọ Lem


Em bé lắm, ba tuổi hay năm tuổi?
Đôi mắt đăm chiêu, em lo lắng điều gì?
Mẹ lôi em cứ cắm đầu đi
Đôi chân trần dẫm trên bùn ướt lạnh
Tóc rối bù, bao ngày em chưa tắm?
Mặt lấm lem như cô bé Lọ Lem
Hình như em đói, có lẽ là em đói
Mẹ còn bận, cố bán vòng bán túi
Cho mấy người du lịch phương xa
Hê-lô, iu oan tu bai?
Mẹ gắng cười cố quên bụng đói
Không khóc, bé lặng yên như muốn nói
"Bé lớn rồi, muốn giúp mẹ, giúp cha
Bé ăn ngô rồi, bắp ngô con
Sáng ra thế là đủ"
Ơi em bé Hơ-Mông bé nhỏ
Sắp khóc rồi, ta chẳng bằng bé đâu
Quê hương em núi đẹp rừng giàu
Sao đời em vẫn nghèo vẫn khổ?
Vẫn cơ cực trên quê cha đất tổ
Vẫn tha phương trên chính đất của mình
Còn chúng ta - những kẻ vô tình  
Chẳng biết làm gì
cho bớt khổ 
đời em
Cô bé Lọ Lem.

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Nhà nông


Tôi như nhà nông
Cặm cụi trên cánh đồng
Từ tinh mơ đến tối
Giờ tay chân đã mỏi
Xin Trời cho ngủ yên
Ru tôi bằng điệu nhạc đêm
Của dế mèn và ếch
Và cho tôi mơ tiếp
Về những đống rơm
và những bát cơm
dẻo thơm Gạo Mới

Giao hưởng của Đất Trời


Rì rầm tiếng mưa rơi
Rào rào như dàn "giây" lên tiếng
Đùng đùng tiếng sấm
Oai hùng như dàn "trống" đồng thanh
cùng với dàn "kèn"
Basson  Trompet
Nhỏ to lộp độp
Như tiếng bật cello
Róc rách tiếng piano
Là nước trôi trong máng
Khi sét nổ rực sáng
Là khi dàn ca-nông
Trong giao hưởng 1812 lên tiếng
Thượng Đế là nhạc trưởng
Gió mưa sấm sét là nhạc công
Nhà hát là cánh đồng
Bầu trời và rừng núi
Chẳng ai bán vé
Cũng chẳng ai mua
Bởi Giao hưởng của Đất Trời
Là vô giá.

Mây Sapa

Ta đâu phải thi nhân thi sỹ
Làm sao dám "vơ vẩn cùng mây"
Nhưng Mây cứ cuốn lấy ta 
Biết làm sao được
Hay là xa xôi trong kiếp trước
Ta có nợ gì chăng?
Dăm hàng ba chữ lăng nhăng
Xóa nợ cho ta, Mây nhé?

Thơ "con cóc"


Ấy là khi còn trẻ 
Khi người ta đang yêu
Hay là lúc "xế chiều"
Khi người ta "lẩm cẩm"
Đầu óc thì sắp lẫn
Rỗi nghề lại vô công
Hết ngắm núi ngắm sông
Lại ngắm hoa ngắm lá
Ngắm cả những tảng đá
Rêu phong phủ ngàn năm
Đôi cánh đại bàng bay
Khúc sáo chiều ai thổi
Thoang thoảng mùi hoa bưởi
Thơm ngát mùi hoa lan
Xa xa ai dạo đàn
Bản dương cầm xưa ấy
Trong mịt mù sương khói
Trong giá lạnh mưa xuân
Ai có thể cầm lòng 
không làm thơ "con cóc"?

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Thành phố lớn


Khắp nơi trên Địa Cầu
Con người làm ra
Những thành phố lớn
Nơi để kiếm sống
Để shopping
Để bị nhấn chìm
Trong biển người
Biển xe
Biển bụi
Biển tội lỗi
Biển cô đơn
Biển tiếng ồn
Biển bon chen chụp giật
Bao cuộc đời cực nhọc
Ổ chuột rác khổng lồ
Bao thôn nữ ngây thơ
Bán đời cho quỷ dữ
Bao "đại gia", "quý tử"
Khoe sang trước biển nghèo
Bao cuộc đời, ước mơ
Mỏi mòn bên cống rãnh
Đó là "cuộc sống"?
Đó là "văn minh"?
Ôi thành phố lớn!

Kẻ lang thang


Nghề của ta là rong ruổi khắp nơi
Ngắm mây ngắm núi ngắm sao trời
Ngắm cụ già cười và em bé khóc
Ngắm dòng suối chảy ngắm mưa rơi

Con Cánh Cam


Một con Cánh Cam
Cố chui qua cửa sổ
Ơi chú Cam nhỏ
Mi thích thì vào chơi
Ngoài kia tối rồi
Trong này vẫn sáng
Mi đi tìm ánh nắng?
Cứ lao vào đèn cây
Thôi ta đi ngủ đây
Mi ngủ đi Cam nhé
Sớm mai trời thức dậy
Thấy Cam đã chết rồi
Trông dáng thật thảnh thơi
Như là đang nằm nghỉ
Làm ta bỗng chợt nghĩ
Đời đơn giản thế sao?
Chết sống có khác nào
Đời Cam thế mà sướng 
Ta vẩn vơ từ sáng
Đời người có hơn gì?
Chút tiền bạc
Chút khoái lạc
Chút hư danh
Phải chăng là tất cả?
Mà biết bao nỗi khổ
Nhọc nhằn sáng tới đêm
Phật dạy rồi cứ quên
Đời - ấy là bể khổ
Nhưng chúng ta cứ bỏ
ngoài tai chả thèm nghe
Cái chúng ta thích :
Lặn ngụp
Trong bể đời nhơ nhớp
Mong vơ vét được tất
Của cải và chức quyền
Làm sao thật nhiều tiền
Tiếng tăm và danh vọng
Để cuối cùng
Thành công hay thất bại
Thì vẫn khổ vẫn đau
Thế là oán trách nhau
Trách luôn cả Trời Đất
Rồi thì tới lúc chết
Lại vật vã kêu gào
Thật vô nghĩa làm sao
Chả khôn bằng Cam nhỏ
Vẩn vơ ta cứ nghĩ
Giá ta được như Cam.