Trong bóng tối lặng yên
Tôi nghe Người Vô Hình "làm việc"
Tic tac tic tac
Nhỏ nhẹ thế thôi sao
Ngày đêm không ngưng nghỉ chút nào
Người Ấy cho tất cả đi vào
Quá Khứ
Một cái thùng khổng lồ không đáy
Đã nuốt bao nhiêu người rồi?
Rồi lại đến chúng tôi
Rồi bao nhiêu người sau nữa
Từ từ nuốt hết
Sinh ra chúng tôi trên Mặt Đất
Chỉ để rồi bị "nuốt" vào vô định thế sao?
Bao nhiêu công sức của chúng tôi
Bao nhiêu điều tuyệt vời
Bao nhiêu tình yêu và hy vọng
Cuối cùng sẽ biến mất hết vào quên lãng
Trong cái Thùng Không Đáy khổng lồ
Người Vô Hình ấy vẫn trơ trơ
Không nói.