Tổng số lượt xem trang
Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012
Văn minh "thành công"
Người ta có thói quen là cứ đến cuối năm thì “tổng kết” xem trong năm qua đã và chưa làm được gì. Đó là cái “bệnh thành tích” muôn thuở. Có “đạt” được cái gì thì người ta cũng chẳng vui được bao nhiêu, mà lại hay buồn bã về những cái “chưa đạt” được. Sao người ta không thử thay đổi xem sao? Năm qua đã vứt bỏ được thành kiến nào trong đầu mình không? Có tha thứ cho một kẻ nào đó mà ta vốn không ưa không? Có ngừng oán trách một ai đó hay cái gì đó và thay bằng sự hiểu và cảm thông không? Có bớt kêu ca phàn nàn và lo lắng về các “vấn đề to lớn” của mình không? Có bớt tham lam không? Có làm cho ai đó vui hơn, dù chỉ là một chút không? Có lúc nào đầu óc thảnh thơi không “bận rộn” với bất cứ “công việc” gì mà chỉ chăm chú nghe dế kêu rả rích trong một buổi tối yên lặng ở đâu đó ven một khu rừng không? Có lúc nào nằm ngửa trên một bãi cỏ xanh, vô tư lự mà ngắm một đám mây trắng bay không? Cả cuộc đời ai cũng lo tiến lên,vượt lên, cao hơn, to hơn, nhiều hơn… mà hình như cái “đạt” được chỉ là thêm lo sợ, bực bội và buồn bã. Chúng ta vừa là tác giả, sản phẩm và nạn nhân của một nền văn minh lấy tiền bạc, chức tước, tiện nghi vật chất và tiêu dùng làm thước đo chính cho sự “thành công” của một người. Nền “văn minh” ấy đang dần dần sụp đổ bởi chính sự thoái hóa của con người! Khi một con tàu sắp chìm, dù đó là một con tàu loại “siêu sang”, người ta nên nghĩ đến việc tự cứu mình và những người khác thay vì cố hưởng thụ thêm những tiện nghi của nó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét