Đứng
một mình trong bóng tối công viên
Lặng lẽ nhìn lũ trẻ con
Vun
vút trượt pa-tanh
Lung
linh đèn màu ô-tô sặc sỡ
Ngậm
ngùi có lẽ ông còn nhớ
Thiên
đường xô-viết trẻ em
Những
đứa trẻ tự hào đeo huy hiệu Lê Nin
Mũ
ca-lô dưới búa liềm đỏ chói
Vô sản toàn thế
giới liên hiệp lại
Giấc
mộng đẹp ấy bay về đâu?
Ngay
chính tại nước Nga quê hương
Ông
đã trở thành kẻ xa lạ
Bởi
chủ nghĩa bạc tiền lại ngự trị
Như
ngày xưa, ông lại ra đi
Thành
người tị nạn, kẻ lưu vong
Thế
giới mênh mông giờ đây hẹp quá?
Anh
em vô sản đâu rồi cả?
Có
ai còn nhớ tới ông?
"Lãnh
tụ thiên tài của vô sản công nông"
Cuộc
đời sao trớ trêu, bạc bẽo
Trong
bóng tối lãng quên, ông nghĩ
"Bao
giờ người ta giật đổ nốt đây?"
Dựng
tượng rồi lại đập, chuyện cũ xưa nay
Biết
đâu ông vẫn mơ một nước Nga mới
Nơi
ngôi sao hạnh phúc tuyệt vời từng rọi chiếu*
Đến bao giờ vẫn ngôi sao ấy
Lại
trở về rọi chiếu thế gian?
*Ý một câu thơ của Puskin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét