Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Tản mạn ngày cuối năm



Mới hôm nào, cả thế giới còn bàng hoàng xúc động trước hình ảnh một em bé tỵ nạn mới 3 tuổi từ Syria trôi dạt vào bở biển Thổ Nhĩ Kỳ rồi nằm úp mặt trên bờ cát. Sự kiện đó như giọt nước cuối cùng làm tràn ra sự thương cảm của người dân châu Âu trước số phận bi thảm của hàng triệu người tị nạn chiến tranh. Thế là nước Đức, rồi sau đó là một số nước khác rộng mở cánh tay, tấm lòng và hầu bao để đón nhận hàng triệu người tỵ nạn. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, họ phải chịu những hậu quả cay đắng và thảm khốc. Những cuộc thảm sát bằng một loại vũ khí mới theo một phương thức mới khó có gì ngăn cản được: những chiếc xe tải - bình thường như tất cả những chiếc xe khác, trừ đầu óc của kẻ lái xe - chạy hết tốc lực, lao thẳng vào và cày nát một đám đông! Đó chính là những gì đã xảy ra ở Nice, ngay vừa rồi lại lặp lại ở chợ Noel Berlin. Cũng vào dịp này năm ngoái, hàng trăm cô gái Đức bị tấn công tình dục trong lúc họ đang vui mừng đón năm mới tại một quảng trường ở Cologne và một số thành phố khác bởi những đám đông thanh niên mà nhiều người trong đó lại vừa mới đến theo diện tị nạn. Bà thủ tướng Angela Merkel, một chính trị gia lão luyện hẳn phải đã tính đến khả năng xảy ra những chuyện như thế khi quyết định mở cửa nước Đức cho người tị nạn.  Bà biết có thể vấp phải sự phản đối của dân, các lực lượng đối lập, rủi ro cho sự nghiệp chính trị của mình. Nhưng có thể bà cũng nghĩ đến những điều khủng khiếp - có lẽ không còn gì khủng khiếp hơn - mà nước Đức đã gây ra cho loài người trong Thế Chiến 2. Và bà có thể đã nhìn thấy một cơ hội để nước Đức làm một điều gì tốt đẹp cho loài người, cho dù bà có thể mất ghế thủ tướng. Nhưng sau quá nhiều những điều tệ hại xảy ra, dân Đức và các nước châu Âu khác bắt đầu hết kiên nhẫn với dân tị nạn. Họ bắt đầu quay sang ủng hộ những xu hướng dân tộc chủ nghĩa, hẹp hòi, thậm chí là cực hữu. Có lẽ cũng vì thế mà đa số dân Anh, đa phần là người lớn tuổi đã bỏ phiếu để ra khỏi EU, để dần thoát ra khỏi những nghĩa vụ quốc tế. để tập trung vào vun đắp cho nước Anh. Ở bên kia đại dương, một người phụ nữ khác - bà Hilary Clinton - tưởng chừng như chắc chắn sẽ làm nên lịch sử khi trở thành nữ tổng thống đầu tiên của nước Mỹ. Ấy thế mà sự bất ngờ nhất lại xảy ra: bà đã thua vì không vượt qua được một người đàn ông, một kẻ phân biệt chủng tộc và coi thường phụ nữ. Người phụ nữ chỉ mạnh hơn đàn ông khi họ có nhiều nữ tính, chứ không phải cố để có nhiều nam tính hơn. Giá mà bà có ít nhiều nữ tính của Marilyn Monroe thì có lẽ không phải chỉ nước Mỹ, mà cả thế giới sẽ bầu cho bà. Ở viễn đông thì nước Trung Hoa vẫn ráo riết theo đuổi giấc mơ siêu cường. Họ tự tin thế vì nhìn quanh khu vực thì hầu như không có nước nào đủ khả năng đối đầu với họ. Châu Âu thì còn đang vướng bận những vấn đề của họ. Nước Nga to lớn đang gặp nhiều khó khăn về kinh tế do cấm vận của Phương Tây nên họ cần TQ để giảm bớt ảnh hưởng của Mỹ và Tây Âu. Chỉ còn lại Mỹ là cường quốc có thể đối đầu với TQ. Nhưng Mỹ có ra tay ngăn chặn TQ hay không thì chưa rõ. Vị tổng thống vừa trúng cử lại có vẻ không mặn mà với chính sách "xoay trục sang châu Á" của vị tổng thống sắp mãn nhiệm. Có vẻ ông ta muốn giảm dần sự hiện diện và can thiệp vào các nơi khác để tập trung quan tâm vào nước Mỹ để Make America Great Again - khẩu hiệu tranh cử của ông ta - tạm dịch là "làm cho nước Mỹ lại vĩ đại trở lại". Một vài nước Đông Nam Á đang tỏ ra ngả theo TQ vì yếu thế và/hoặc bị mua chuộc. Các nước còn lại sẽ lâm vào một tình thế khó khăn hơn trước một TQ to lớn hùng mạnh đang hung hăng bành trướng với quyết tâm nuốt trọn vùng biển Đông Nam Á. Ngoảnh đi ngoảnh lại, một năm nữa lại sắp qua đi. Đêm nay ở khắp nơi trên thế giới người ta sẽ lại bắn pháo hoa mừng năm mới, nâng cốc chúc nhau một năm mới tốt đẹp hơn. Năm qua, cũng như nhiều năm trước, nhiều chuyện cả hay lẫn dở đã xảy ra trên thế giới, trong mỗi gia đình, với mỗi con người. Nhưng rồi thì cũng vẫn thế, nghĩa là mọi chuyện rồi sẽ qua đi, trôi vào dĩ vãng, vào lãng quên, để nhường chỗ cho những chuyện mới hơn. Hôm qua trời Hà Nội xanh thẳm, rực sáng vui tươi dưới nắng ấm, mát rượi trong làn gió lạnh phương bắc. Hôm nay trời lại xầm xì buồn tẻ. Nhưng mai sẽ lại khác. Cuộc sống trên Trái Đất là một sự trình diễn to lớn, lộn xộn và bất tận của Tạo Hóa. Con người từ xưa tới giờ thì cứ cố tìm câu trả lời cho muôn vàn câu hỏi tại sao. Nhưng liệu có bao giờ con người hiểu được Tạo Hóa không?          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét