Michel de
Montaigne (1533 -1592) là một triết gia Pháp
thời kỳ Phục Hưng, có ảnh hưởng lớn tới nhiều nhà văn và triết gia ở các thời
kỳ khác nhau trên thế giới như René Descartes, Ralph Waldo Emerson, Stefan Zweig, Friedrich Nietzsche, Jean-Jacques Rousseau, William Shakespeare.
Những người ít học, ít hiểu biết, ít đầu óc tìm tòi thường là những tín đồ tốt.
Tôi trích dẫn lời người khác chỉ để làm rõ ý mình thôi.
Khi bị những suy nghĩ tăm tối, chán
chường, vô vọng tấn công, tôi chạy ngay tới sách vở của mình. Chúng nhanh chóng
tràn ngập tôi và xua tan những đám mây đen đó.
Càng muốn quên đi một điều gì đó, ta lại
càng làm cho nó bám chặt hơn vào trí não của ta.
Ta cố nắm mọi thứ mà chẳng bắt được cái
gì.
Con người là kẻ cực kỳ điên rồ. Một con
giun còn chẳng tạo nổi, vậy mà hắn lại định tạo ra hàng đống thượng đế.
Chúng ta chẳng tin điều gì chắc chắn như
điều ta chẳng hiểu gì cả.
Tôi thích gần gũi nông dân bởi họ chưa
được "học hành" tới mức làm cho trí óc suy nghĩ sai lệch về mọi thứ.
Bị cấm đoán một thứ gì, người ta lại càng
để ý đến cái đó.
Mọi cuộc hôn nhân tốt thường giống tình
bạn hơn là tình yêu.
Hãy để cho Thiên Nhiên làm mọi thứ bởi
Thiên Nhiên biết công việc của nó tốt hơn chúng ta nhiều.
Sống là nghệ thuật và nghề nghiệp của
tôi.
Ta chẳng biết cái chết đợi ta ở đâu. Vậy
thì ta hãy đợi nó ở khắp nơi.
Đời tôi có khối thứ khủng khiếp nhưng
phần lớn chưa bao giờ xảy ra.
Bất cứ cái gì trái ngược với những thói
quen của mình ta đều coi là man rợ.
Kẻ tạo dựng lý lẽ của mình bằng mệnh lệnh và sự ầm ỹ chỉ chứng tỏ rằng cái lý sự đó yếu ớt.
Kẻ tạo dựng lý lẽ của mình bằng mệnh lệnh và sự ầm ỹ chỉ chứng tỏ rằng cái lý sự đó yếu ớt.
Tôi thì biết gì?
Sự dốt nát là cái gối mềm nhất để người
ta cho cái đầu mình nghỉ ngơi.
Gió cũng chẳng có ích gì cho một con
thuyền không có phương hướng.
Tôi chưa từng thấy một con quỷ nào ác
độc hơn hay một phép mầu nào kỳ diệu hơn là chính bản thân mình.
Người ta hay phàn nàn rằng tôi nói quá
nhiều về bản thân mình. Còn tôi thì phàn nàn rằng họ thậm chí còn chẳng thèm
nghĩ về bản thân họ.
Tôi chăm chú lắng nghe lý lẽ của mọi
người nhưng tôi chỉ đi theo cái của bản thân mình.
Tôi vui với sách vở như người ta say mê kho báu vậy.
Người không biết tử tế thì hiểu biết gì
cũng có hại.
Những người có trí nhớ tuyệt vời lại
thường kém khả năng suy xét.
Nếu buộc phải trả lời tại sao tôi thích
người ấy, tôi chỉ có thể giải thích rằng bởi vì đó là người ấy và bởi vì đó là
tôi.
Có quá nhiều sách nói về một quyển sách
khác chứ không phải là một chủ đề khác. Chúng ta chẳng làm gì cả ngoài việc
bình phẩm lẫn nhau.
Có bao nhiêu điều xưa ta tin chắc và kính trọng mà nay chỉ là chuyện tầm phào?
Có bao nhiêu điều xưa ta tin chắc và kính trọng mà nay chỉ là chuyện tầm phào?
Đẹp làm sao những tâm hồn rộng lớn sẵn
sàng đón nhận mọi thứ.
Hãy vui với những gì đang có bởi mọi thứ
khác ngoài tầm với của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét