Ngày 2 tháng 9 là một trong những ngày mà trẻ con khi xưa mong đợi. Thường là phải dậy sớm, đi ra chỗ Nhà Hát Lớn chờ xem "duyệt binh". Có lần ra muộn thì chỉ thấy những chú bộ đội áo ướt đẫm mồ hôi. Họ ngồi nghỉ ở vỉa hè, nhiều anh mệt quá nằm vạ vật trên bãi cỏ. Ngay cả người lớn cũng háo hức. Thích nhất là khi được đi "đón Bác Hồ". Đó là điều mà bây giờ người ta không hiểu được. Khi nguyên thủ nước ngoài đến Hà Nội, Cụ Hồ thường ra đón tận sân bay rồi cùng với khách đi xe mui trần qua các phố. Lúc đó các phố xe đi qua đều đông nghịt người. Dân ra đường chủ yếu là để thấy Bác Hồ, chứ ít người quan tâm khách là ai. Bây giờ thì các vị VIP đi xe cửa đóng kín, có xe cảnh sát " tiền hô hậu ủng" còi hú ầm ĩ. Dân thì "không quan tâm", bởi họ còn bao nhiêu nỗi lo chất chứa trong người. Và lại những người lãnh đạo về sau hầu như không ai có được khả năng cuốn hút đám đông mạnh mẽ, cái "charisma" như Cụ Hồ. Khi lần đầu tiên ra mắt dân Việt Nam vào ngày 2-9-1945 để đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập lịch sử, Cụ Hồ gần như ngay lập tức chinh phục được trái tim và khối óc của hàng vạn người Hà Nội có mặt tại Quảng trường Ba Đình Hà Nội vào giây phút lịch sử ấy. Cụ mất cũng đúng vào ngày 2-9-1969.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét