Chiến tranh Việt Nam tưởng đã lùi xa
Mà vẫn còn nguyên
Trong những người lính
Hồi ấy anh là kẻ thù
Là người bên kia chiến tuyến
Chúng tôi bắn vào anh
Từ những khẩu AK
Anh bắn vào chúng tôi
Bằng những khẩu M16
Ai cũng muốn sống
Muốn trở về quê hương
Nơi người thân vẫn đợi
Thế rồi một viên đạn
Từ phía bên anh
Trúng một chàng trai bên kia
Anh ấy ngã xuống
Từ ba lô rơi ra
Một cuốn sổ nhỏ học sinh
Những dòng chữ viết tay
Những bông hoa tặng người con gái
Như mọi chàng trai thầm yêu
Ở khắp nơi trên thế giới
Nhưng cuốn sổ này còn hơn thế
Một dấu vết chiến tranh
Buồn đau và đẫm máu
Anh muốn giữ kín
Chôn chặt chôn sâu
Để quên đi quá khứ buồn đau
Những tháng ngày xa xưa ấy
Nhưng vết thương ấy vẫn rỉ máu
Nó cần được chữa lành
May mà vẫn còn cái thiện trong anh
Nhân quyền Dân chủ Tự do
Từ tuyên ngôn 1776
Khi người ta đưa cho anh súng
Bảo phải đi Việt Nam chiến đấu
Bảo vê nước Mỹ và tự do
Anh tin anh phải làm điều đúng
Anh bắn
Cũng dũng cảm như người đồng lứa bên kia
Bắn cả vào những người nông dân
Áo bà ba đen đang gặt lúa
Rồi anh nhận ra mình bị lừa dối
Anh bộ đội có quyển sổ kia
Cũng chỉ là một người nông dân
Lội ruộng bùn trên cánh đồng Miền Bắc
Cuốn sổ nhỏ kia ngày đêm.
Vẫn theo anh như nhở nhắc
Món nợ máu vô tình
anh mắc ngày xưa
Cái tuổi đôi mươi nhiệt huyết ngây thơ
Tin hết những gì mà cấp trên bảo
Giờ gần đất xa trời anh mới hiểu
Đã đến lúc phải trả món nợ cuộc đời
Anh muốn lên đường
Lại về nơi khu rừng nhiệt đới
Nơi tuổi hai mươi anh đã sống
Lần này anh sẽ không mang theo súng
Anh biết chẳng ai sẽ bắn anh
Những người nông dân nhỏ bé đơn sơ
Sẽ giang rộng vòng tay
Chào đón anh
Như một người bạn cũ
Và Cuốn Nhật Ký kia
Năm mươi năm
Nửa vòng Trái Đất bôn ba
Lại trở về mái nhà xưa
Ngày ấy ra đi
Trong lửa đạn bom rơi
Vẫn tin một ngày trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét