Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Tâm



          Trong tâm ta luôn có những kẻ lang thang, lắm điều và bất trị. Sai lầm mà chúng ta thường mắc là dại dột tin và làm theo lời chúng. Song nếu ta chẳng thèm quan tâm thì chẳng mấy chốc chúng sẽ chán và thôi lảm nhảm. Nhưng ta phải cảnh giác rằng rồi chúng sẽ quay lại với những điệp khúc cũ rích.  
  
          Cũng như chỗ nước sâu, tâm có tĩnh, sáng và trong mới thấy đáy và mọi thứ.

     Muốn rõ mọi việc Tâm phải sáng. Muốn Tâm sáng nó phải tĩnh. Muốn Tâm tĩnh thì đừng khuấy động nó bằng những lo lắng, bực dọc, tham lam, ghen tức, đồ ăn thức uống và những thú vui thô nặng.
     
          Đạo Phật ví tâm như con trâu. Bình thường nó hiền lành chậm chạp gặm cỏ. Nhưng nếu không cảnh giác, nó có thể lồng lên, húc lung tung và gây ra khá nhiều phiền toái.

     Cuộc đời và mọi người quanh ta ngày nào cũng vẫn thế. Nhưng tâm ta thì ít khi ổn định được lâu. Nó thay đổi liên tục và có những phản ứng khác nhau đối với mọi thứ bên ngoài và ta thường không biết tại sao. May mà trong tâm ta còn có một phần lý trí tỉnh thức hướng thiện để mách bảo ta tránh những hành động và lời nói đáng tiếc.

     Một nhà thơ và tư tưởng lớn Ấn độ có nói rằng chúng ta là khách lãng du lạc lối trong tâm hồn mình. Ta tìm cái không thể có và có cái không thể tìm.  

      Càng đi sâu vào nội tâm mình, con người càng thấy như đi vào một thế giới xa lạ. Trong cuộc hành trình bất tận ấy, chẳng ai có thể đi cùng. Ta là kẻ lữ hành cô đơn lang thang trong xứ sở mênh mông hiu quạnh của thế giới nội tâm mình. Đi mãi mà chỉ thấy sự bất tận, bất toại nguyện và trống rỗng.

     Các bác sỹ dùng phẫu thuật, nội soi, kính hiển vi, siêu âm, chụp cắt lớp, v.v. có thể nhìn thấy rõ các bộ phận cơ thể con người và tìm ra bệnh tật để chữa trị. Nhưng cái “tâm” là nguyên nhân của nhiều “bệnh” vô cùng nguy hiểm thì vô hình và chỉ có thể nhìn thấy, tìm ra bệnh tật và chữa trị bởi chính nó.

     Một cái Tâm đã chứa đầy tham lam, bực tức, ngu muội thì làm gì còn chỗ cho tình thương nữa.
     
          Tâm như bầu trời. Lúc mây đen che phủ nên biết rằng nó sẽ tan. Lúc trời trong xanh thì nên biết rằng có lúc mưa gió bão táp có thể nổi lên.

      Ước gì Tâm ta có thể rộng lớn, sáng trong và ấm áp như bầu trời ban mai, tĩnh lặng và sâu thẳm như bầu trời đêm.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét