Hôm nay, hay đúng hơn là sáng sớm hôm nay là một thời khắc đặc biệt ở Hà Nội. Cái đặc biệt không hẳn vì là ngày mùng 1 tháng Giêng năm Nhâm Thìn – tất cả những ngày tháng năm này cũng như nhiều thứ khác nữa mà ta tưởng là do thiên nhiên tạo ra thực ra chỉ là do trí não con người nghĩ ra - mà là sự im lặng lạ thường của một thành phố mà dần dần đang trở thành một thứ “quái vật không bao giờ ngủ”. Ngày thường ta như chìm nghỉm trong cái biển người và xe cộ ầm ầm chuyển động, không nghe thấy gì hết ngoài sự náo loạn ấy. Còn bây giờ thì xung quanh lại im lặng tới mức không nghe thấy gì hết, trừ hơi thở của mình. Ngày thường ta sống dưới một lớp vỏ giả tạo do xã hội loài người tạo ra theo nghĩa là nó làm ta quên mất thực ra ta đang ở đâu. Sự im lặng tuyệt đối bây giờ dường như đưa ta trở lại và nối liền ta với sự thật lớn là ta và Trái Đất chỉ là một phần nhỏ bé của vũ trụ rộng lớn vô tận và cũng im lặng tuyệt đối. Tất cả sự huyên náo thường nhật kia bỗng nhiên trở nên vô nghĩa làm sao. Thì ra đây mới là cái ý nghĩa thiêng liêng của ngày “đầu năm” – mà nghĩ rộng ra theo quan điểm “vũ trụ” thì cũng chẳng là đầu hay cuối gì cả vì khái niệm ngày tháng đó cũng chỉ là “nhân tạo”. Có lẽ đó là lý do tại sao các nhà tư tưởng lớn lại thường sinh ra ở thời cổ xưa. Lúc đó người ta luôn nối liền với thiên nhiên, với bầu trời, với sự lặng im của vũ trụ, chứ chưa bị sự huyên náo giả tạo của cuộc sống hiện đại che lấp.
Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012
Trở về Vũ trụ
Hôm nay, hay đúng hơn là sáng sớm hôm nay là một thời khắc đặc biệt ở Hà Nội. Cái đặc biệt không hẳn vì là ngày mùng 1 tháng Giêng năm Nhâm Thìn – tất cả những ngày tháng năm này cũng như nhiều thứ khác nữa mà ta tưởng là do thiên nhiên tạo ra thực ra chỉ là do trí não con người nghĩ ra - mà là sự im lặng lạ thường của một thành phố mà dần dần đang trở thành một thứ “quái vật không bao giờ ngủ”. Ngày thường ta như chìm nghỉm trong cái biển người và xe cộ ầm ầm chuyển động, không nghe thấy gì hết ngoài sự náo loạn ấy. Còn bây giờ thì xung quanh lại im lặng tới mức không nghe thấy gì hết, trừ hơi thở của mình. Ngày thường ta sống dưới một lớp vỏ giả tạo do xã hội loài người tạo ra theo nghĩa là nó làm ta quên mất thực ra ta đang ở đâu. Sự im lặng tuyệt đối bây giờ dường như đưa ta trở lại và nối liền ta với sự thật lớn là ta và Trái Đất chỉ là một phần nhỏ bé của vũ trụ rộng lớn vô tận và cũng im lặng tuyệt đối. Tất cả sự huyên náo thường nhật kia bỗng nhiên trở nên vô nghĩa làm sao. Thì ra đây mới là cái ý nghĩa thiêng liêng của ngày “đầu năm” – mà nghĩ rộng ra theo quan điểm “vũ trụ” thì cũng chẳng là đầu hay cuối gì cả vì khái niệm ngày tháng đó cũng chỉ là “nhân tạo”. Có lẽ đó là lý do tại sao các nhà tư tưởng lớn lại thường sinh ra ở thời cổ xưa. Lúc đó người ta luôn nối liền với thiên nhiên, với bầu trời, với sự lặng im của vũ trụ, chứ chưa bị sự huyên náo giả tạo của cuộc sống hiện đại che lấp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét