Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

Nỗi buồn muôn thuở





Chiến tranh
Đâu chỉ là ào ào tuốt kiếm xông lên
Cắm cờ lên nhà quốc hội Berlin
hay nóc hầm tướng De Castries
và ngập tràn cờ và hoa
Đoàn quân trở về trong chiến thắng
Chiến tranh còn là nhiều hơn thế
Là cuồng quyền, cuồng tín, cuồng danh
gây nên những cơn say, cơn sốt, cơn điên
Khi qua rồi hậu quả còn đè lên bao nhiêu thế hệ
Có một chàng trai ngày ấy ra trận
Cha mẹ vợ con quê nhà chờ đợi
Khắc khoải ngày đêm
Thế rồi nhận được giấy báo tin
Người chiến sỹ ấy đã tử trận...
Đó là câu chuyện muôn đời của nhân loại
"Từ cổ chí kim
Ra trận được mấy người trở lại?"*
Nàng Mạnh Khương sẽ còn khóc mãi
Bên những Vạn Lý Trường Thành**
Còn nhân loại là còn nỗi buồn chiến tranh***
Nỗi buồn muôn thở.

*Ý thơ Vương Hàn, đời Đường, TK thứ 8
**Tương truyền xưa nàng Mạnh Khương đi
hàng ngàn dặm dọc theo Vạn Lý Trường Thành
để tìm chồng. Cuối cùng, nghe tin chồng
đã chết, xác vùi dười chân thành, nàng khóc
nhiều tới mức nước mắt biến thành lũ, làm đổ
cả một đoạn thành.
***Cũng là tên một tiểu thuyết (1990) của nhà
văn Bảo Ninh