Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2019

Chuyện “nóng” và “nguội”

Vừa rồi, trong khi truyền thông trong nước và cả thế giới tập trung vào một chủ đề có lẽ là “nóng” nhất trong nhiều năm – cuộc gặp Trump – Kim tại Hà Nội để xử lý vấn đề hạt nhân của Bắc Hàn  và hòa bình trên bán đảo Triều Tiên thì một số tờ báo loại “lá cải” ở VN lại có vẻ “lạc đề” khi khá chăm chú vào một vụ “xì căng đan” liên quan đến việc ly hôn của ông “vua cà phê” Việt Nam và bà vợ ông ta – có lẽ cũng “không phải là dạng vừa” – tạm gọi là “nữ hoàng cà phê” VN. Một cặp đôi nổi tiếng và giàu có như thế thì chuyện ly hôn hẳn là  không hề đơn giản. Vụ này loại VIP nên quan tòa và luật sư cũng phải là loại đẳng cấp rồi. Vậy mà việc xét xử có vẻ vẫn rất khó khăn. Nói như người phương tây, loại chuyện “he said – she said” – đại ý là “anh ta nói thế này, chị ta nói thế kia” thì đến tòa và luật sư cũng  khó mà lần ra manh mối ai phải, ai trái. Cho nên ta cũng chả nên bàn chi tiết làm gì. Nhưng cái chi tiết mà có lẽ ai cũng nhận ra là cái vẻ mặt đau khổ của vị vua này tại phiên tòa. Vẻ mặt này nếu có ai nghiên cứu về tâm trạng con người thể hiện qua khuôn mặt thì đây có lẽ là ví dụ tốt cho “vẻ mặt đau khổ”. Nhiều người hẳn sẽ thắc mắc là tại sao lại thế? Họ là loại siêu giàu, có  tài sản thì không biết bao nhiêu ngàn tỷ mà theo lời ông ta mới chỉ là “bề nổi” thôi. Lối sống thì “vương giả quý tộc” với cả đàn ngựa quý và cả dàn “siêu xe”. Bạn bảo là vì họ không có tình yêu? Khi người ta có với nhau đến 4 đứa con thì hẳn người ta đã từng yêu nhau lắm chứ? Có lẽ họ không học triết lý sống, không “tu”? Cũng lại nghe nói ông ta rất quan tâm đến lĩnh vực này, có vẻ từng đọc rất nhiều sách vở. Hơn nữa, cũng nghe nói ông ta đi “tu” mấy năm nay. Với tiền bạc nhiều như thế và cái “gu” cao như thế thì cái chỗ để ngồi tĩnh tâm và thiền phải là chỗ “đỉnh” nhất rồi. Theo “lý thuyết nhà Phật” thì tu là để buông bỏ mọi thứ, nhất là cái tâm dính mắc “tham, sân, si” và khi người ta đã buông bỏ được hết rồi thì “niết bàn” sẽ hiện ra. Đó là một trạng thái tinh thần tĩnh lặng, thư thái, tràn đầy và hạnh phúc nhất. Có lẽ lúc đó vẻ mặt của người ta cũng sẽ phần nào như Phật vậy. Nhưng vẻ mặt của vi vua cà phê tại tòa thì quả là một thái cực khác. Có thể gọi đó là “địa ngục” hay là cái gì đó đại loại như thế. Thế mới thấy “tu” là khó. Tu là phải nhận ra và buông bỏ dần cho đến hết sự “tham, sân, si”. Ở vào thời “kinh tế thị trường” ngày nay, khi mà đồng tiền lên ngôi cao nhất, trở thành lẽ sống, “là Tiên là Phật”, thời “có tiền mua tiên cũng được” mà lại đi nói chuyện “buông bỏ” thì có “lạc đề” không? Không nói thì người ta bảo sao chuyện quan trọng thế mà không nói? Nói thì người ta lại bảo “biết rồi, khổ lắm, nói mãi!”. Ngẫm cho kỹ thì chuyện Bắc Hàn là chuyện nhất thời. Chiến tranh Việt Nam từng là chủ đề “nóng” trên truyền thông Mỹ và quốc tế suốt cả chục năm. Khi chiến tranh chấm dứt thì chủ đề “Việt Nam” cũng nguội dần. Tương tự như thế, hòa bình ở Triều Tiên rồi sẽ lập lại, hai miền rồi sẽ thống nhất và mọi chuyện sẽ thành bình thường, sẽ “nguội”. Nhưng chuyện “tham, sân, si” của con người – mà câu chuyện của cặp đôi vua cà phê này chỉ là một ví dụ nữa - là chuyện muôn thuở, không lúc nào quá “nóng” mà cũng chưa bao giờ “nguội” cả.