Đã mấy chục năm Người đi xa
Biển rộng đã biến thành nương dâu
Ngọn nến lung linh trong hương khói
Vật đổi sao dời biết ở đâu?
Đã mấy chục năm Người đi xa
Biển rộng đã biến thành nương dâu
Ngọn nến lung linh trong hương khói
Vật đổi sao dời biết ở đâu?
Đâu đó người ta vẫn đánh nhau
Ở đây người ta được ngủ yên
Cứ ngủ tiếp đi khi có thể
Ai chắc bom đạn sẽ không rơi?
"Vô sản " đâu rồi? Chuyện cổ xưa?
Vẫn đấy, nhưng mà bị lãng quên?
Một thời bạc tiền là tội lỗi?
Nay thì nó chễm chệ lên ngôi?
Một đêm yên bình lại trôi qua
Một điều bình thường, như mọi khi?
Cứ nghĩ tất nhiên là phải thế?
Mà không phải là thế đâu !
Có người tự hào rằng mình đã đi đến tận " chân trời, cuối đất". Nghĩ mà xem. Dù bạn có đi đến đâu đi nữa, thậm chí bay cả lên mặt trăng thì vẫn chỉ là "loanh quanh" ở cái "xó nhà" có tên là Trái Đất thôi. À, mà có phải là từ thời của Đường Tăng hồi thế kỷ thứ 7 - nghĩa là cách đây khoảng 1400 năm - người ta đã nhận ra điều đó không? Trong truyện Tây Du Ký, con khỉ Tôn Ngộ Không đã bay khắp vũ trụ. Bay chán rồi thì "tè" một bãi, có lẽ là còn để đánh dấu "chiến công hiển hách" của mình. Nói vui một tí - có phải chúng ta bây giờ đi đâu thì việc đầu tiên là "tè" và sau đó là chụp ảnh không? Nhưng Phật Tổ - hay nói theo cách khác là Thượng Đế - đã dí một ngón tay vào mũi con khỉ kia và nó nhận ra cái mùi "khai khai" nó để lại nơi mà nó cho là "tận cùng vũ trụ". Cho nên chúng ta có sống được là nhờ Trời Đất. Chúng ta có đi đến đâu đi nữa thì vẫn là quanh quẩn trong "bàn tay" của Trời Đất mà thôi.
Đất Trời lồng lộng thật bao la
Sản sinh, nuôi dưỡng hết chúng ta
Con người có bao giờ xấu hổ?
Giết chóc, hại nhau mãi thế a?
Giấc mơ sợ hãi toát mồ hôi
Giờ thì nỗi sợ ấy đi đâu?
Cuộc đời người ta thì cũng thế?
Hỷ, nộ, ai, lạc... cứ đổi nhau?
Lặp đi lặp lại đã chán chưa ?
Nhai đi nhai lại cứ như trâu?
Cạn ý cạn lời thì dừng lại?
Rồi nó sẽ dừng, sẽ sớm thôi!
Tích cóp bao nhiêu cũng vứt đi?
Người ta cứ thế để làm gì?
Liệu có một ai bỗng tỉnh ngộ?
Giữ lại một thứ, còn bỏ đi?
Đấu đá cạnh tranh để làm gì?
Để rồi tất cả sẽ ra đi?
Tất cả sẽ rơi vào quên lãng?
Chìm trong vô tận của vô tri ?
Ngoài kia mưa lạnh vẫn tuôn rơi
Bỗng nhớ Mùa Hè, Người đi đâu?
"Cả ta cũng cần nghỉ ngơi chứ?
Ta sẽ quay lại, cũng sớm thôi !
Cái thói người ta đến chịu thôi
Nhiều thì coi rẻ, ít lại kêu
Kêu Đất, kêu Trời, kêu mọi thứ
Mà lại trừ ra cái bản thân?
Có gì hỗn loạn hơn giấc mơ?
Một mớ rối ren sao gỡ ra?
Hãy nhìn mà xem cuộc đời "thật"?
Cái nào là thật, cái nào mơ?
Mọi người đi đâu? vội đến đâu?
Sao không dừng lại một chút thôi?
Trời xanh xanh thẳm lung linh nắng
Đất Trời tạo dựng có phí không?
Viết mãi, viết hoài, cạn ý chưa?
Viết trăm năm nữa vẫn như xưa?
Bởi cuộc đời này đâu để nghĩ?
Đời là để sống, đã hiểu chưa?
Chẳng tuyết, chẳng băng vẫn mùa đông ?
Cái lạnh bên ngoài lọt vào trong
Thừa thãi thì ít ai trân quý?
Chút nóng mùa hè giờ ở đâu ?
Lại thêm một ngày, sao không vui?
Cuộc sống người ta là Trời cho
Còn gì quý hơn món quà ấy?
Buồn bã, tức giận có phải ngu?
Đường phố ngoài kia vẫn sục sôi
Xe cộ, tiền, hàng vùn vụt trôi
Mạch máu lưu thông nuôi cơ thể
Xưa nay vẫn thế, chuyện muôn đời?
Được sống bình yên đã đủ chưa?
Chưa đủ? Bạn vẫn muốn nhiều hơn?
Cái vòng luẩn quẩn nào ai thoát?
Khổ lại kêu Trời? Trời chịu thôi
Búa liềm cờ đỏ với Lê Nin
Tất cả qua đi một niềm tin?
Ai đó ở đâu còn nuối tiếc?
Cơ đồ thế kỷ - một giấc mơ?
Cái gì quý nhất?
Đừng vội trả lời
Cứ sống hết lòng
Hết đời
Và câu trả lời
Sẽ tự hiện ra
Rõ nhất
"Lời hay, ý đẹp" đã bao nhiêu?
Nước đổ đầu vịt với lá khoai
Chứng nào tật ấy làm sao khác?
Có mà tu vượn với tu hươu!
Lại trà, lại "lướt", lại vẩn vơ
Sao không đi ngủ có hơn không?
Vi vu tiên cảnh trong vũ trụ
Đỡ phải bon chen chốn trần gian?
Con người - dù là cá nhân, một bộ lạc hay một quốc gia- luôn phải dựa vào nhau để tồn tại. Sự "dựa dẫm" ấy dễ dẫn đến sự phụ thuộc và áp lực của nó. Khi một sự phụ thuộc nhỏ gây ra một áp lực, người ta có thể "cắt bỏ" nó mà không gây ra hậu quả lớn. Nhưng khi sự phụ thuộc quá lớn thì "cắt bỏ" nó có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng không dễ giải quyết. Nước Mỹ giống như một vật thể lớn có sức hút cực mạnh. Mọi vật thể nhỏ hơn đều phải xoay quanh nó để tồn tại. Vị tổng thống đương nhiệm của Mỹ có khá nhiều điều không biết và không hiểu. Nhưng sự phụ thuộc của thế giới vào Mỹ, nhất là về kinh tế thì có lẽ ông ta hiểu khá rõ. Ông ta là một nhà tư bản, một "con buôn" chính hiệu mà. Và ông ta đang khai thác tối đa sự phụ thuộc đó. Chuyến công du châu Á vừa qua của ông ta là một màn thể hiện "ngoạn mục" những điều đó. Các nước nhỏ và nghèo thì đành phải chấp nhận phận "nghèo hèn" của mình vì họ không có lựa chọn dễ dàng nào cả. Nhưng ngay cả những nước giàu mạnh hơn cũng chả có "thế mạnh" nào vượt trội để "mặc cả" với Mỹ. Họ cũng đành phải chịu thân phận "đàn em" và "chư hầu". Lãnh đạo các nước này tỏ ra khá "xun xoe" và "nịnh hót". Họ "tâng bốc" ông Trump đến tận "mây xanh". Trump có lẽ cũng biết vậy nhưng ông ta vẫn "khoái". Cái tính của ông ta nó thế. Nhưng Trump không quên chuyện "tiền nong". Nhật Bản đã phải "cống nạp" một số tiền khổng lồ là 550 tỷ USD để đầu tư vào Mỹ. Hàn Quốc có lẽ "nghèo" hơn nên tiền "cống nạp" ít hơn - 350 tỷ! Đó là cái giá để được bán hàng ở cái thị trường khổng lồ Mỹ và được Mỹ bảo vệ bằng cái "ô hạt nhân" và đội quân Mỹ thường trú hàng chục ngàn người và cả hạm đội 7 với tàu sân bay và tàu ngầm mang đầu đạn hạt nhân. Nhật và Hàn biết rõ rằng họ có được sự phồn vinh ngày nay là nhờ thị trường, công nghệ và bảo đảm an ninh của Mỹ. Tương lai cũng như vậy. Trung Quốc cũng cần Mỹ. Nhưng Trung Quốc đã đủ lớn mạnh để "mặc cả" tay đôi ngang hàng với Mỹ. Có lẽ chỉ có Việt Nam - một nước khá nhỏ và chưa giàu - một nước cũng phụ thuộc lớn vào Mỹ về thị trường xuất khẩu nhưng lại có một cách hành xử khác: Tôn trọng Mỹ, kiên trì thuyết phục, có lo lắng nhưng không sợ hãi. Và nhất là không quỵ lụy, xun xoe, nịnh hót. Phải chăng người Việt vẫn còn nhớ và làm theo những lời dạy của cha ông mình khi xưa: Bần bất di, Uy bất khuất - Nghèo nhưng không hèn. Uy vũ không thể khuất phục.
Thứ Bảy âm u biết làm chi?
Thế giới mênh mông bạn đã đi?
Nơi đó ở ngay bên trong bạn
Khách sạn, máy bay? chẳng cần gì!