Chị khẽ mỉm cười
Có lẽ Chị chào buổi sáng
Tay giữ thang máy
Để tôi dắt xe vào
Rồi lại giữ cửa tòa nhà
Cho tôi dắt xe ra cho dễ
Xong rồi Chị lại khe khẽ
gật đầu chào rồi rảo bước ra đi
Chị là ai? Tôi nào có biết
Chỉ là một người như bao người lạ khác
Hàng ngày ta gặp trong đời
Chị là người nước ngoài
Dọc đường tôi cứ miên man nghĩ
Đất nước nào mà may đến thế
Có chị là "đại sứ" tuyệt vời
Đâu cần rao giảng đủ điều
Nào là "đạo đức Bác Hồ"
Nào là "tình yêu tổ quốc"
Mà ở đâu cũng xô đẩy, tranh giành, chen lên trước
Hiếm khi ai tử tế với ai
Đạo đức ư? Ai thèm quan tâm chuyện vặt, chuyện xưa?
Nay toàn chuyện lớn, mà tiền là trên hết!
Có thật thế không, hử các Bác?
Có trận đánh vĩ đại nào thiếu máu xương
vạn ngàn "người lính nhỏ" vô danh?
Có công trình nào tầm xuyên thế kỷ
Thiếu mồ hôi ngàn vạn "kẻ quê mùa"?
Văn minh nào không bắt đầu từ những việc "tầm thường"?
Như tử tế với nhau trong nhà, ngoài ngõ
Chịu đựng, nhịn nhường lối đi, hè phố
Một nụ cười, một lời xin lỗi, cảm ơn
Sao các Bác lại vô tình bỏ qua
Quên không dạy cho con trẻ?
Lan man đầu óc tôi cứ thế
Giật mình, chợt đã tới ven hồ
Thế mà cũng đòi "THIỀN"
Lần sau đừng thế nhé
Tự nhủ mình mà biết khó có thể
Không khi nào trăn trở về Cuộc Đời
Mà Nó thì cứ thế mãi trôi