Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Một điều không tưởng


Lòng người là một cuộc chiến tranh
Ai cũng muốn thắng trên nhiều mặt trận
Muốn giàu hơn người khác
Vơ vét bóc lột làm của riêng
Muốn làm lãnh tụ, chỉ huy
Mọi người vỗ tay, cúi rạp
Muốn tài ba nổi danh sáng chói
Tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi
Muốn làm thầy người ta
Mỗi lời là "khuôn vàng, thước ngọc"
Nắm mọi chân lý ở đời
Kẻ nào dám không theo?
Sẽ bị tiêu diệt hết
Muốn là đẹp và "sành điệu" nhất
Muốn vô vàn thứ khác ở đời
Không được là buồn
Không hơn là bực tức
Là cố tìm mọi cách
Dẫm đạp vượt lên trên
Cho nên "chiến tranh"
Làm sao cho tránh khỏi
Hai người chiến tranh nhỏ
Triệu người chiến tranh to
Nước nào cũng muốn giàu mạnh hơn
Lao vào đua kinh tế
Lao vào đua vũ khí
Để tiêu diệt "kẻ thù"
Lẽ phải thuộc về “chúng ta”
Cái sai thuộc về “chúng nó” 
Phải "quyết chiến quyết đấu"
"Đến người lính cuối cùng"
Và mãi mãi Hòa Bình
Là một Điều Không Tưởng.

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Lev Tôn-xtôi

Lev Tôn-xtôi (1828-1910) - có lẽ là nhà văn vĩ đại nhất mọi thời đại - cả đời mình tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời. Ở tuổi 20, khi còn là sinh viên, chàng thanh niên Tôn-xtôi nhận ra rằng việc học những kiến thức vô bổ chán ngán ở trường cốt để có những tấm bằng và giấy chứng nhận chẳng phải là thứ anh quan tâm. Anh bỏ học khi mới ở năm thứ hai đại học Kazan để đi tìm con đường của mình. Một người thông minh, lý tưởng và ý chí như anh hẳn thừa rằng biết là một cuộc sống ăn chơi trác táng là thứ vô nghĩa nhất. Nhưng anh vẫn muốn thử hết mọi thứ ăn chơi, từ rượu chè, trai gái đến cờ bạc có lẽ vì anh muốn chính mình kiểm chứng điều đó chứ không phải là chỉ "nghe người ta nói". Sau đó anh tình nguyện vào quân đội, tham gia trận chiến ác liệt tại vùng Cri-mê chống lại cuộc xâm lăng của nước ngoài. Anh chứng kiến lòng yêu nước và dũng cảm của những người lính Nga vốn là nông dân bình dị và cũng nhận ra sự bi thảm và vô nghĩa của chiến tranh khi những thanh niên trẻ, vốn đều là người hiền lành tử tế bỗng nhiên lao vào bắn giết nhau để phục vụ cho cái mà sau này anh gọi là những âm mưu để bóc lột và tha hóa nhân dân của kẻ thống trị. Có lẽ anh đã suy nghĩ rất nhiều về những điều này. Anh cho rằng cách suy nghĩ tốt nhất là phải viết ra. Và thế là anh đã viết ra bộ tiểu thuyết sử thi đồ sộ nhất trong lịch sử văn học thế giới: Chiến Tranh và Hòa Bình. Nhiều người chúng ta có lẽ còn không đủ can cảm chỉ để đọc cuốn sách này, bởi nó quá lớn với hơn 1500 trang, với khoảng 500 nhân vật. Một nhân vật chính là chàng thanh niên Pie Bêzukhov có lẽ chính là hình ảnh của Tôn-xtôi. Anh là một thanh niên quý tộc giàu có, lý tưởng, ít thực tế, ngơ ngác trước bão tố cuộc đời và chiến tranh, cuối cùng nhận ra rằng ý nghĩa cuộc đời chẳng phải là sự giàu có, hay bi tráng của chiến tranh và những "anh hùng" của nó, kể cả Napoleon mà anh từng coi như thần tượng, mà chính là cuộc đời giản đơn, bình dị, sự thanh thản, hòa bình trong tâm mình. Tác phẩm này đã đưa ông lên đỉnh cao của sự ngưỡng mộ, nổi tiếng và vinh quang không chỉ ở nước Nga mà trên toàn thế giới. Nhưng đó lại là những thứ mà ông chẳng hề quan tâm. Ông chẳng thấy thỏa mãn với những gì đã đạt được bởi cái ý nghĩa sâu xa của cuộc đời, điều mà ông ra sức tìm kiếm vẫn chưa thấy. Thế là ông tiếp tục tìm kiếm. Ông tìm đến tôn giáo. Nhưng cái cách của ông thì không phải như chúng ta, đến nhà thờ hay chùa chiền, nghe cha cố hay sư giảng đạo giảng kinh qua loa, rồi lầm rầm đọc theo, sau đó thì vẫn sống theo lối cũ mòn. Ông đọc kỹ Kinh Thánh và tự viết lại một quyển Kinh Thánh cho mình sau khi loại bỏ đi tất cả những gì ông cho là rườm rà vô nghĩa. Ông đi đến kết luận rằng ý nghĩa cuộc đời là tình yêu với Thượng Đế và Con Người, rằng Thiên Đàng chẳng phải ở đâu xa mà ở ngay trong ta. Nhưng chỉ tìm ra lý thuyết thôi mà không thực hành, vẫn sống cuộc đời sang giàu, đề huề vợ con của một quý tộc địa chủ trong khi các nông nô của mình vẫn sống cuộc đời nghèo khổ thì cũng chả có ý nghĩa gì. Ông đi đến quyết định cuối cùng: từ bỏ tất cả để sống cho đúng với niềm tin của mình. Ông đã làm điều Đức Phật đã làm cách đây 2500 năm. Vào một đêm đông giá lạnh, ở tuổi 82, ông bí mật bỏ nhà ra đi trên một chuyến tàu đêm. Không ai biết ông đi đâu. Chúng ta chỉ có thể phỏng đoán. Biết đâu ông cũng định đến một nơi nào đó, ngồi thiền cho đến lúc tỉnh ngộ như Đức Phật chăng? Nhưng chưa đi được bao xa, ông bị cảm lạnh, viêm phổi và qua đời tại một nhà ga nhỏ, trong nhà người trưởng ga. Biết đâu đó chính là lúc con người vĩ đại ấy đã tỉnh ngộ, theo cách riêng của mình?

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Đo cái vô hạn


Cuộc Sống là dòng sông
Biến đổi luôn luôn
Chẳng bao giờ ngưng nghỉ
Những "kết luận" đều là bức ảnh tĩnh
Có nét tới đâu cũng chỉ là 
một giây khắc dòng sông
Bạn cứ việc chụp, tốt thôi
Nhưng đừng bao giờ "kết luận"
Bạn sống ở đời dài lắm 
Cũng chỉ được trăm năm
Mà dòng sông bao vạn hay triệu năm 
Nào ai có thể biết?
Lấy cuộc đời ngắn ngủi một tấc
Đo cái vô hạn của thời gian
Có gì "ngớ ngẩn" hơn?

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Những điều không "đặc biệt"


Chẳng nhìn thấy
Chẳng nghe thấy
Chẳng ngửi thấy
Vậy mà  vẫn ở đấy
Ở quanh ta
Trong ta
Khắp nơi
Tràn mặt đất
Thiếu  vài phút
Là ta chẳng còn
Điều diệu kỳ
Không ai để ý
Đó là Không Khí
Món quà quý
Thượng Đế tặng chúng ta
Chẳng phân biệt ai
Vua quan hay kẻ ăn mày
Kẻ "đúng", người "sai"
Đều như nhau tất
Còn bao điều kỳ diệu khác
Chẳng có gì "đặc biệt"
Chẳng ở đâu xa
Bạn và tôi
Tất cả chúng ta
Cũng đều là
Những Điều Tuyệt Diệu
Chúa Trời tạo ra
Hãy yêu không khí
Yêu loài vật
Yêu cỏ cây
"Hãy yêu thương nhau"
Chúa Giê-su đã dạy
Bởi tất cả đều là
Những điều kỳ diệu
Đều là anh em
Cùng là con
Của Trời của Đất.

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

Gửi Ego


Ego - Cái Tôi Ích Kỷ ơi
Ta cám ơn Mi nhiều lắm
Mi đồng hành với ta bao năm tháng
Chẳng bao giờ bỏ ta
Không có Mi thì biết ai lo
Chốn ở, nơi ăn, gạo tiền, cơm áo
Nhưng hãy nghe đây, ta phải nói
Mi đã làm khổ ta quá nhiều
Mi biến lòng ta thành bãi chiến trường
Tiền bạc bao nhiêu với Mi vẫn là ít
Cái gì Mi cũng muốn là "Top"
Tranh giành và thắng thế ở khắp mọi nơi
Quyền lực, tiếng tăm, khen ngợi, ăn chơi
Thứ gì Mi cũng vơ vào nhiều nhất
Mi không ngần ngại dẫm đạp lên trên tất
Tình nghĩa, tình thương, nhân ái chả là gì
Bao năm ta đã quá khổ vì Mi
Hãy nghe đây: Từ nay chấm dứt!
Mi hãy quay về vị trí xuất phát
Lo tối thiểu cho thân chúng ta tồn tại mà thôi
Từ nay ta sẽ là chỉ huy
Ta có cả một ban cố vấn
Đích thân Thượng Đế là trưởng ban
Thành viên là Đức Phật và Chúa Giê-su
Khổng Tử, Tagor cùng nhiều người khác
Họ luôn luôn sẵn lòng trợ giúp
Mỗi khi ta gặp khó ở đời
Còn Mi, từ nay hãy nghỉ ngơi
Mi đã "làm" quá nhiều, quá đủ
Hy vọng Mi đã hiểu rất rõ 
Ta hãy cùng nhau chung sống hòa bình
Để tâm ta phẳng lặng như mặt nước hồ
Trong veo dưới nắng thu ấm áp
Đó là Thiên Đàng trên Trái Đất
Chẳng đâu xa, sẵn ở trong ta
Ego ơi, ta chẳng ghét mi đâu
Mi mãi vẫn là bạn ta, suốt đời nhé!

Hãy thức tỉnh mau!


Đã rõ rồi
Hành Tinh Xanh
Đang từ từ
Đến gần cái Chết!
Con người không thể thoát
Số phận đang chờ
Sao không ngay bây giờ
Sống tử tế với nhau hơn, dù một chút?
Bắn giết, ác độc, tham lam...chấm dứt!
Hàng vạn năm rồi, chưa đủ sao?
Hỡi Con Người, hãy thức tỉnh mau!


*Các nhà thiên văn vừa phát hiện một hành tinh bị 
"mặt trời" của nó - một ngôi sao già đang "chết" hút vào. 
Trái Đất cũng sẽ bị mặt trời hút vào trong khoảng 
4 tỷ năm nữa.

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Chỉ có ở Trái Đất


Với vũ trụ bao la
Con người 
không là gì cả
Nhưng vũ trụ tồn tại
Nhờ nhận biết của con người
Nếu không có ai 
Chẳng còn vũ trụ!
Con người tuy bé
Nhưng có trí tuệ bên trong
Nhất là lại có một trái tim
Biết yêu thương 
Chỉ có ở Trái Đất.

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Sông Đông êm đềm


Êm đềm dòng nước sông Đông
Nhưng con sông Cuộc Đời thì khác 
Êm đềm phút chốc 
lại sóng gió dâng cao
Đàn bà ở đâu cũng tha thiết tình yêu
mạnh mẽ như Đa-ri-a
bình dị như Đu-nhi-a
đa tình như Ac-xi-nhi-a
dịu hiền chung thủy như Na-ta-li-a  
cuối cùng rồi ai cũng đau khổ
Chàng Gri-gô-ri nào cũng khó lòng thoát khỏi
những người đẹp bốc lửa đam mê
Đàn ông ở đâu cũng bị cuốn vào chiến tranh
Một mớ lẫn lộn trắng đen
Chém giết bạo tàn khủng khiếp
Trò chơi đổi thay đúng sai độc ác
Đàn bà chỉ biết khóc chờ đợi chồng con
Dân lành ở đâu cũng chỉ khát khao
Yên ổn làm ăn sinh con vui cháu
Oai hùng lưỡi gươm trên lưng ngựa chiến đấu
Cuối cùng mệt mỏi vẫn phải về tổ ấm quê hương
Những hình bóng hiền dịu thân thương
Sau mỗi người "anh hùng" đều thấp thoáng
Cha mẹ ông bà ở đâu cũng hết lòng vì con cháu
Bất luận đời vùi dập bao nhiêu
Chân lý cuối cùng là phải quẳng đi
Cái máu "anh hùng" cùng súng đạn giáo gươm
Trở về cuộc đời bình dị
Cuối cùng thì chỉ có tình yêu
Là điều duy nhất cho cuộc đời ý nghĩa
Êm đềm sông Đông ngàn năm vẫn thế
Hè thì mưa ấm, đông về tuyết lại rơi
Mây vẫn bay, vẫn chiếu sáng mặt trời
Con người vẫn khẩn cầu Thượng Đế
Người ở đâu sao chúng tôi chẳng thấy ?
Bệnh, lão, tử, sinh cứ thế mãi sao ?
Lại thêm muôn vàn oan trái khổ đau
Người vẫn lặng im cho con người giải quyết 
Chuyện xưa chuyện nay vẫn không gì khác
Câu chuyện cổ xưa Cuộc Sống và Con Người
Êm đềm sông Đông cứ thế mãi trôi.

*Sông Đông Êm Đềm là tiểu thuyết được giải thưởng 
Nô-ben của nhà văn Nga Sôlôkhốp, được dựng thành phim 
bởi các đạo diễn như Bon-đa-truc và Ghê-ra-xi-mov

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Bạn xưa


Vài tấm ảnh vàng ố màu thời gian
Mới ngày nào mà đã mấy chục năm
Vẫn nhớ đôi mắt em người con gái ấy
Tình cờ gặp nhau giữa cánh đồng lúa
Đất nước mênh mông có tên gọi "Liên Xô"
Quê em ở Bê-la-ru-xia
Chàng trai phương nam giơ tay bắt
Rụt rè em hỏi tên tôi
Em mười bảy, tôi mới hai mươi hai
Cô gái thôn quê nơi đông dài băng tuyết
Bão trong rừng Pusa gào rít
Em theo mẹ đi vắt sữa nông trang
Nụ cười em rạng rỡ mùa xuân
Giữa rừng phong đầu làng lá mới
Em thích mặt trời và nắng ấm
Hàng dừa và những bụi tre xanh
Nhưng em ơi trên đất nước anh
Chiến tranh vẫn ngày càng khốc liệt
Từ đó đã bao năm chẳng gặp
Người con gái ấy nay ở nơi nao?
Đời là gặp gỡ rồi chia ly
Có sao đâu, nếu chút tình đọng lại
Ta mỉm cười nhớ lại bạn xưa.

Tổ ấm

Bạn là kẻ lang thang nhất ?
Đi tới tận cùng Trái Đất
Tận rừng thẳm hay núi cao
Mê mải ngắm những vì sao
Được ăn những hải vị sơn hào
Gặp những người "hay ho" nhất
Rồi cuối cùng khi ngày sắp hết
Chim rừng về tổ bầy thú về hang
Có lẽ bạn muốn trở về một nơi
Có tên là "Tổ Ấm"
Đó là ngôi nhà ấm cúng
Hay chỉ là một mái lá trên đầu
Có khác gì nhau đâu
Khi có một người chờ đợi
Chẳng phải cần máy lạnh
Hè nóng vẫn mát mẻ như thường
Chẳng cần máy sưởi mùa đông
Luôn luôn nhiều hơi ấm
Chẳng gì thay được nơi ấy
Kể cả bạn có nhiều "fan"
Thậm chí họ điên cuồng
"I love you" - họ hét
Thật ra họ chẳng yêu ai hết
Chỉ thích vui một chút mà thôi
Ích kỷ là cái thói ở đời
Cần gì đâu, bạn chỉ cần duy nhất
một người thôi, chỉ một người thôi
Ấy là người bạn của cuộc đời
Thủy chung đợi chờ nơi Tổ Ấm.