Chúng ta thường khá là tinh đối với khuyết điểm của người khác. Hơn nữa, ta lại còn dùng kính phóng đại chúng lên. Còn đối với khuyết điểm của bản thân thì ngược lại.
Có lẽ sự không hoàn thiện là động lực thúc đẩy cuộc sống, để chúng ta có mục tiêu mà theo đuổi, có việc mà làm. Còn nếu mọi cái đều “tuyệt vời” cả thì chúng ta chả còn gì để làm và có khi sẽ không biết sống trên trái đất để làm gì nữa?
Chúng ta đều biết khuyết điểm của mình và tưởng rằng ta có thể khắc phục chúng dễ dàng. Thế nhưng ta vẫn cứ mắc phải hết lần này đến lần khác. Có lẽ Đức Phật đã nhận ra điều này nên Người cảnh báo chúng ta là việc tu là không dễ dàng và thậm chí có thể kéo dài nhiều “kiếp”.
Hãy dè chừng với kẻ “không có khuyết điểm”. Họ chỉ “hơn” chúng ta là khéo che dấu mà thôi.
Chúng ta thường xuyên mắc sai lầm và cứ như thế trong suốt cuộc đời. Có lẽ đó là cách mà “Trời” tạo cơ hội cho ta rèn luyện bản thân và bao dung hơn với người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét