Một bài hát Nga có
câu “Trên Trái Đất này không có gì đi qua
mà không để lại dấu vết”. Trong những hang núi, từng giọt nước cứ tí tách
nhỏ xuống. Mỗi giọt nước trôi qua đều để lại một tí chút những gì nó mang theo.
Lâu ngày, những “tí chút” ấy gộp vào nhau thành những cột đá. Từng giây từng
phút cuộc đời ta cứ trôi qua tưởng chừng như biến mất vào quá khứ sâu thẳm. Nhưng
cũng như những giọt nước kia, từng giây phút ấy đều để lại dấu vết trong ta.
Tháng năm trôi qua, vô vàn những dấu vết ấy cũng gộp lại làm biến đổi ta tới mức
ta quên mất là ta đã từng là những đứa bé hồn nhiên tung tăng trên phố, hân
hoan ngắm nhìn cuộc sống xung quanh. Các bậc thầy tâm linh dạy rằng ta phải sống
với hiện tại và không bận tâm với quá khứ. Tuy nhiên, không ai có thể vứt bỏ
quá khứ của mình vì nó là một phần của ta. Nhưng ta có thể dùng quá khứ ấy theo
cách khác nhau. Hoặc coi đó là những bài học làm người và như thế, quá khứ là một
kho báu. Hoặc coi đó là những nuối tiếc, tủi hổ, căm giận, cay đắng, khổ đau và như vậy, quá khứ
là một gánh nặng theo ta suốt đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét