Ở
Liên Xô, vào tối hôm trước ngày 22/6/1941 cuộc sống vẫn bình thường. Học sinh
sinh viên vừa tốt nghiệp, các đôi trai gái vẫn đi chơi cả đêm. Sớm hôm sau, khi
mọi người vẫn còn đang ngủ yên thì hàng đàn máy bay Đức bỗng nhiên xuất hiện và
dội bom xuống đầu họ, mở đầu một cuộc chiến tranh khốc liệt nhất trong lịch sử
loài người. Ở Hà Nội, vào tối ngày 16/2/1979, mọi sinh hoạt vẫn bình thường.
Như mọi khi, người ta vẫn xem TV, không ai hay biết gì cả. Thế mà vào sáng sớm
hôm sau, hàng chục sư đoàn quân TQ được đại bác và xe tăng yểm trợ, ào ạt nổ
súng tiến vào Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc, mở đầu một cuộc
chiến tranh tuy không dài nhưng vẫn vô cùng đẫm máu. Còn hiện tại, ở Ucraina,
súng đã nổ, đã có dân thường chết, xác nằm vạ vật bên đường. Ở Việt Nam, căng
thẳng của cuộc xung đột ngoài khơi chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Mọi người im lặng
theo dõi và chờ đợi. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra. Không ai có thể chắc chắn
rằng một cuộc chiến tranh sẽ không xảy ra. Trong hoàn cảnh đó, không chỉ chuyện
"hòa bình, hữu nghị" với TQ là vớ vẩn mà hầu như mọi thứ khác cũng
đều trở nên không phù hợp. Mọi trò vui trên TV trở nên nhạt nhẽo, vô duyên.
Người trẻ tuổi mọi khi dường như chỉ quan tâm đến giải trí thì nay bỗng nghiêm
túc hẳn lên với các "avatar" mới có hình cờ đỏ sao vàng. Người lớn
tuổi mọi khi hay than phiền về giới trẻ hay mộng mị về quá khứ xa xôi thì nay
cả ngày chỉ theo dõi mọi tin tức và bình luận liên quan tới cuộc đối đầu với TQ
ở biển Đông. Mấy chị "ve chai đồng nát" lúc nghỉ trưa dưới bóng cây
tránh nắng hè oi ả nói chuyện với nhau nửa đùa nửa thật: Này ăn nhanh nhanh
lên, sắp đánh nhau to rồi! Thì ra khi sự sống còn không còn là chuyện đùa nữa, người
ta tự khắc vứt bỏ hết mọi thứ phù du viển vông để trở về sống thiết thực, chăm
chú và tỉnh thức trong giờ phút hiện tại. Chiến tranh té ra còn là một phép mầu,
có sức mạnh thay đổi con người mà có lẽ chả kinh sách tôn giáo nào ở thời bình
có thể làm được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét