Từ
hư vô, con người xuất hiện trong cuộc đời này chỉ để rồi lại trở về nơi hư vô
ấy. Cuộc đời trăm năm chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, một tích tắc, mà có
khi chưa được một phần triệu triệu tích tắc so với cái vô tận của thời gian và
không gian vũ trụ. Ngắn ngủi là thế nhưng có lẽ đó là quãng thời gian duy nhất
con người nhận biết được mình và thế giới quanh mình, ít nhất là một phần nào
đó. Từ xa xưa cho đến tận hôm nay, con người cứ mãi tranh đấu, giành giật mà
cái "được" dù là gì thì cũng chỉ là một chút khoái lạc, một chút hư
danh để rồi tất cả cứ mãi trôi vào quá khứ mênh mông, dần dần đi vào quên lãng
rồi biến mất. Để được những thứ vô nghĩa đó, con người phải chịu đựng bao nhiêu
nhọc nhằn và vất vả, mồ hôi và nước mắt, buồn khổ và thất vọng, đau đớn và chết
chóc, cứ thế hết đời này sang đời khác, chưa bao giờ ngừng. Tại sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét