Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

Con đường muôn thuở


Có lẽ người ta đã đi tìm Anh
Bao năm rồi chẳng thấy
Bởi Anh nằm đấy
Không dấu vết, không địa chỉ, không tên
Anh là người lính vô danh
Như hàng triệu người khác
Trên Đất Nước này khổ đau muôn kiếp
Hết chiến tranh thì lại cày lại cuốc
Hạt thóc bao mồ hôi, nắng gắt, gió sương
Có chiến tranh là lại lên đường
Ra đi không ngày trở lại
Anh nằm đấy hố đất nông lấp vội
Bao người lính phía sau lại bước qua
Đồng đội hứa quay lại sau chiến tranh
Nhưng có lẽ chẳng còn ai sống sót
Chiến tranh xa rồi, người ta nhìn về phía trước
Ai còn ngoảnh lại tháng năm xưa?
Anh vẫn sống tuổi mười tám đôi mươi
Đường dài ngàn dặm hành quân
Nhớ tà áo nâu cô gái nhà bên
Thẹn thùng tiễn Anh đầu ngõ
Thương Cha Mẹ già bao năm vò võ
Sớm tối ngóng chờ tin Anh
Nhớ cánh đồng mưa ngập nắng hạn khô
Vắng Anh ai đỡ đần cày cấy?
Anh đi con đường thế hệ Anh năm ấy
Con đường chiến tranh
Con đường khổ đau muôn thuở.


Vừa rồi một người ở tỉnh Đồng Nai đào đất trong vườn nhà thì phát hiện 
một hố chôn tập thể 13 người lính cùng nhiều đồ vật cá nhân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét