Hãy tự mình là ngọn đèn cho chính mình
Đập phá mãi rồi cũng tan hoang
Nền cũ biết xây cái gì đây?
Sao sớm lá thu còn ai nữa?
Hào kiệt đâu rồi nghĩ tái tê
Nắng ấm chiều xuân lại sáng lên
Vắng lặng con đường mỗi mình ta
Ngẩng lên bầu trời xanh thăm thẳm
U ám tan rồi nhẹ bước chân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét