Có một hội thảo quốc tế về Kinh Thánh. Đến chủ để Thiên
Đàng, với cảnh Adam và Eva – không quần áo - dạo chơi trong vườn Eden, đại biểu
Pháp nói: - Hãy xem đôi trai gái này lãng mạn và say đắm làm sao! Tất nhiên đây
là Pháp rồi.
Đại biểu Anh nói: - Chỉ có một quả táo. Và chàng trai
nhường nó cho cô gái. Đó chắc chắn phải là một gentlement người Anh.
Đại biểu Phần Lan nói: - Chỉ có trai gái Phần Lan mới
trần truồng bên nhau tự nhiên như thế. Tất nhiên đây là khu vườn của một sauna để người ta thư giãn sau khi tắm
hơi.
Đại biểu Hà Lan nói: - Không còn gì nghi ngờ nữa, đây
chắc chắn là một nhà thổ ở Amsterdam.
Đại biểu Liên Xô nói: - Nơi này nghèo tới mức không có
quần áo mặc, còn táo thì chỉ có một quả cho hai người. Vậy mà họ vẫn tin chắc
đó là Thiên Đàng. Các vị thử nghĩ xem trên thế giới ngoài Liên Xô ra thì còn có
nơi nào như thế nữa không?
Đó là một truyện cười của người Nga thời Liên Xô (có
một chút “bịa” thêm của người viết!). Ở đời, cùng một sự việc nhưng bao giờ
cũng có chuyện mỗi người nhìn một cách cả. Không ai tuyệt đối đúng hay sai cả. Ở
một xã hội độc tài – bây giờ vẫn còn nhiều xã hội như vậy - vị vua, giáo chủ
hay vị lãnh tụ sẽ kết luận kiểu như đây là Thiên Đàng và ai không tin sẽ bị trừng
phạt. Ở xã hội dân chủ, người ta sẽ tranh luận. Nếu cuối cùng không thể đồng ý
với nhau thì người ta sẽ nói lets agree
to disagree – tạm dịch là “hãy đồng ý
với nhau rằng chúng ta không nhất trí với nhau” và vui vẻ kết thúc thảo
luận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét