Rumi là một nhà thơ, triết gia, đạo sư Hồi Giáo
sống ở Ba Tư vào thế kỷ thứ 13. Sáng tác đồ sộ
của ông bao gồm cả mấy chục ngàn bài thơ. Tầm
cỡ của ông không chỉ là số lượng mà là một tư
tưởng lớn vượt thời gian và không gian. Ông tin
rằng con người có thể và cần phải vươn tới sự hoàn
thiện, là sự trở lại với nguồn gốc tâm linh cao cả
vốn nối liền mỗi con người với Tạo Hóa và với
nhau bằng một tình yêu trong sáng thiêng liêng vô
điều kiện. Vì thế ông cố gắng đánh thức cái phần
linh thiêng ấy trong con người vốn bị che lấp bởi bản ngã ích kỷ, tầm thường và giả tạo. Tư tưởng ấy
vượt lên trên tôn giáo của ông và gặp gỡ những tư
tưởng cao đẹp và nhân văn nhất ở mọi thời đại.
Những gì ông tâm huyết cách đây tám thế kỷ vẫn là
đạo lý của hôm nay. Có lẽ nó sẽ mãi mãi là một
nguồn động viên và cảm hứng cho nhân loại vượt
lên trên những hạn chế của bản thân mình để vươn
tới nhưng gì tốt đẹp nhất.
Sao bạn cứ ở trong tù khi cánh cửa đã rộng mở?
Sao bạn cứ mê mẩn thế giới này khi có cả một mỏ
vàng ở ngay bên trong bạn?
Sao lại phải chịu đứng dưới đáy giếng khi trong tay
bạn có một cái dây thừng chắc chắn?
Bạn cứ lên đường thì con đường sẽ dần hiện ra.
Bạn sinh ra với đôi cánh mà sao lại cứ thích bò
trong cuộc đời?
Hãy phá tan ngục tù, thoát ra và trở thành bầu trời.
Làm sao mà ta biết được quá khứ hay tương lai khi
mà ánh sáng của Người chỉ chiếu rọi vào lúc này?
Khó có gì mọc được trên đá. Hãy tan vỡ ra, trở thành
đất để cỏ hoa có thể mọc lên từ nơi bạn.
Dốt nát là nhà tù, còn hiểu biết là lâu đài của Chúa Trời.
Giữa cái đúng và cái sai có một khoảng trống để tôi
với bạn gặp nhau.
Khi dậy sớm, cơn gió ban mai mang cho bạn
một điều bí mật.
Hãy cho đi tất cả những gì bạn nhận được từ cuộc đời
trước khi cái chết mang chúng đi.
Đã đến lúc hòa quyện tâm hồn ta và thế giới.
Tôi cứ nghĩ ngợi suốt ngày đêm mà vẫn không
hiểu mình từ đâu tới? Mình đến cuộc đời này
để làm gì? Chắc chắn là tâm linh tôi phải xuất
xứ từ một nơi nào đó và cuối cùng thì tôi sẽ
phải tới nơi ấy.
Hãy để điều mà bạn thực sự yêu thích lặng lẽ
và mạnh mẽ dẫn dắt bạn.
Hãy đánh đổi tất cả lấy tình yêu, nếu bạn là
một người chân chính.
Kẻ thiếu nhiệt huyết chẳng làm nổi cái gì tuyệt vời.
Có thể họ cũng lên đường đi tìm Thượng Đế nhưng
lại dừng quá lâu ở những nhà nghỉ rẻ tiền dọc đường.
Chẳng ai biết cái gì làm cho tâm hồn ta khi thức dậy
lại hạnh phúc đến thế. Phải chăng làn gió nhẹ ban
mai đã thổi tung tấm voan che mặt Thượng Đế?
Người là một bức thư gửi cho tất cả chúng ta.
Hãy mở ra. Lá thư viết: Hãy Sống!
Bạn bước đi bên bờ đại dương mà tay cứ giữ lấy áo
sợ ướt. Hãy cởi quần áo ra và lặn xuống, sâu nữa,
ngàn lần sâu hơn nữa!
Nếu bạn chỉ biết bò thì hãy xuất phát, bò đi!
Con người là một cái nhà trọ. Mỗi buổi sáng lại
có khách mới đến. Nào là niềm vui, nỗi buồn chán,
tính khôn vặt, đôi khi có cả sự tỉnh thức ngắn ngủi
bất ngờ. Hãy chào đón tất cả! Ngay cả khi đó là một
bọn hung hăng khuân sạch đồ đạc trong nhà, bạn vẫn
cứ cư xử đàng hoàng. Biết đâu họ lại dọn sẵn chỗ cho
một thứ gì đó mới mẻ tuyệt vời cho bạn? Rồi thì những
ý nghĩ đen tối, đáng hổ thẹn, hãy chào đón tất cả và
vui vẻ mời chúng vào!
Mọi tôn giáo đều hát chung một bài ca. Ánh nắng trên
bức tường này trông hơi khác trên bức kia và khác nhiều
trên bức nọ, nhưng tất cả vẫn là ánh sáng mặt trời.
Giá mà bạn biết được mình, dù chỉ trong giây lát, nhìn
thấy khuôn mặt đẹp đẽ nhất của mình thì có thể bạn sẽ
chẳng còn muốn cứ sống mòn mỏi mãi trong căn nhà
vách đất ấy nữa. Tại sao bạn lại không chuyển sang
căn nhà rực rỡ tràn đầy niềm vui của mình ? Bởi vì bạn
lúc nào cũng là người giữ kho báu bí mật của mình.
Bạn không biết sao?
Bạn hãy thử ngắm cách khác xem. Bạn sẽ thấy cả vũ trụ!
Ngay cả khi thế giới này cháy trụi hết, những cây đàn
vô hình vẫn cất tiếng ca.
Hãy là ngọn đèn, là chiếc thuyền cứu nạn, hay cái thang
để cứu vớt linh hồn một người nào đó.
Chỉ từ trái tim, bạn mới chạm tới bầu trời.
Tôi là kẻ say từ một quán rượu khác thường. Tôi nhảy múa
theo nhịp điệu của im lặng. Tôi là bản giao hưởng
của các vì sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét